Chương 5: Học sinh đặc cách

Hệ thống hiểu rõ tính cách của Hạ Ngân, tuy bây giờ cô là người, nhưng bản chất vẫn là một người dễ dàng bỏ cuộc khi gặp khó khăn, thường xuyên ba phút nóng bảy phút lạnh.

Lấy chuyện vừa rồi ở cổng trường làm ví dụ, thậm chí sau khi tin rằng nếu không hoàn thành cốt truyện sẽ bị xóa sổ, cô cũng không tìm cách để diễn tiếp, ngược lại còn định đi ăn một bữa no nê rồi chết.

Hệ thống vẫn có chút không yên tâm, vì để khơi dậy tinh thần làm việc của Hạ Ngân, nó bắt đầu bịa chuyện:

[Nhan sắc của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này đều rất cao, có vài nhân vật phụ còn đẹp trai hơn cả nhân vật chính, nếu gặp được cô có thể thử tán tỉnh, miễn là không ảnh hưởng đến cốt truyện, không làm sụp đổ thiết lập nhân vật là được.]

Ồ, Hạ Ngân nghe hệ thống nói vậy, cũng không vội đến căn tin nữa, cô quyết định đến lớp học xem thử có anh chàng đẹp trai nào không.

"Được rồi, được rồi," Hạ Ngân cười tủm tỉm lên chiếc xe buýt thứ hai đi đến tòa nhà dạy học, "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Khối 10 trường Thánh Lai Tư không có lớp chọn, chỉ chia thành lớp thường, lớp nghệ thuật và lớp thể dục thể thao.

Hạ Ngân đi đến trước cửa lớp 10A, liếc mắt nhìn qua danh sách học sinh trong lớp, phát hiện ra mình học cùng lớp với nam chính, nữ chính và Trình Thanh Chi, thật trùng hợp, lại càng thuận tiện cho việc diễn tiếp cốt truyện.

Cô đến không tính là sớm cũng không tính là muộn, lúc này trong lớp đã có khoảng mười hai, mười ba học sinh mới mặc đồng phục trường Thánh Lai Tư, đang cười nói rôm rả.

Hạ Ngân vừa bước vào cửa, tiếng nói chuyện cười đùa đột nhiên im bặt, mọi người như bị ấn nút tắt tiếng, ngơ ngác nhìn mái tóc xanh rêu dài và khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Hạ Ngân đảo mắt nhìn xung quanh, thầm mắng hệ thống là kẻ lừa đảo, những nhân vật phụ trong lớp này trông thật sự rất bình thường, là kiểu nhìn một cái là quên ngay, căn bản không hề có anh chàng đẹp trai nào hơn cả nam chính.

Lạ thật, cũng không thấy Trình Thanh Chi đâu, chẳng phải cậu ta đến trước cô sao?

Hạ Ngân tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ, kỳ thực là đang uy hϊếp hệ thống giao ra danh sách những anh chàng đẹp trai, cô muốn tìm kiếm chính xác trong trường.

Thời gian trong lớp học như thể im lặng ba giây, mọi người dời mắt đi chỗ khác, tiếng cười nói dần dần trở lại, chỉ có điều chủ đề trò chuyện đều thống nhất là Hạ Ngân.

"Ai vậy nhỉ, ngầu thật đấy, không biết trường Thánh Lai Tư năm nay đổi hiệu trưởng rồi sao, còn dám nhuộm tóc?"

"Chắc là nhầm lớp rồi, xinh đẹp như vậy lẽ nào không phải học lớp nghệ thuật sao?"

"Hừ," một nữ sinh đột nhiên lên tiếng, "Xinh đẹp gì chứ, nhuộm tóc trông như mấy cô em gái đầu xanh đầu đỏ ngoài đường ấy, thật không hiểu loại người này làm sao vào được Thánh Lai Tư."

"Đúng vậy," một giọng nữ khác phụ họa, "Trang điểm nữa chứ, cũng không biết là muốn khoe khoang cho ai xem, chẳng lẽ không biết tin tức Phó nam thần và Hạ đại tiểu thư chúng ta đính hôn rồi sao?"

"Phó thiếu gia đính hôn rồi, Trình Thanh Chi thì vẫn còn độc thân mà, ai mà không biết hai nam thần của khối 10 đều học lớp chúng ta, cũng không trách người ta phải bỏ công ra."

[Họ đang nói móc mỉa cô kìa, cậu có thể nhịn được sao? Cô nhịn được thì thiết lập nhân vật của cô cũng không thể nhịn được! Phản đòn lại đi!]

Làm gì có cái danh sách anh chàng đẹp trai nào, chỉ cần động não một chút là biết trong thế giới tiểu thuyết kiểu này, trai đẹp đều là của nữ chính, nhưng nó không thể nói thật với Hạ Ngân, vội vàng chuyển chủ đề.

Hạ Ngân nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, cô nên ngông cuồng một chút để củng cố thiết lập nhân vật.

Hạ Ngân mở mắt ra, lấy một cuốn sách từ trong ngăn bàn, ném về phía góc bàn của hai người đang nói móc mỉa, cuốn sách đập trúng góc bàn một cách chính xác, rơi xuống đất, phát ra tiếng "bịch" vang dội.

Căn phòng lớn bỗng chốc im lặng trở lại, hai nữ sinh đang nói móc mỉa kia giống như gà con bị diều hâu mổ, giật bắn mình vì tiếng sách rơi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn từ cuốn sách trên mặt đất về phía Hạ Ngân.

Hạ Ngân chống khuỷu tay phải lên bàn, tay chống cằm, uể oải nói: "Các người làm ồn đến giấc ngủ của tôi rồi đấy."

Lâm Vũ Huyên hoàn hồn lại, phát hiện ra kẻ dám khıêυ khí©h cô ta chính là học sinh mới tóc xanh vừa rồi, trong lòng lập tức bốc hỏa.

"Cô có biết tôi là ai không?" Lâm Vũ Huyên xông đến trước mặt Hạ Ngân, đập mạnh tay xuống bàn của Hạ Ngân, "Cô chỉ là một học sinh đặc cách mà cũng dám ngông cuồng như vậy? Tôi khuyên cô bây giờ nên xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô không thể ở lại lớp này được."

"Tôi không phải học sinh đặc cách." Hạ Ngân thực sự cảm thấy khó hiểu, cô cảm thấy Lâm Vũ Huyên không chỉ chua ngoa, mà có lẽ còn hơi mù nữa.