Chương 48: Cáo trạng

Thời điểm Kỳ Hoàng tiến vào, Tần Lưu Tây đã thay đổi một thân xiêm y đơn giản, đang tự mình uống trà.

“Đều đi rồi?”

“Ngài chỉ thiếu điều cầm chổi quét bọn họ ra ngoài, tiểu cô nương như các nàng da mặt thật sự mỏng, chẳng lẽ còn có thể ăn vạ không đi?” Kỳ Hoàng cười nói: “Bất quá các nàng tới tìm tiểu thư là để làm gì?”

“Tóm lại cũng không phải đến tìm ta để biểu hiện tỷ muội chân tình đâu?” Tần Lưu Tây một bên xoắn tay áo, một bên nói: “Các nàng đó là thiên kim khuê các, ngày thường không nói cầm kỳ thi họa thì là nữ hồng, hoặc nhà ai ra trang sức mẫu mới, sau đó đua đòi, các nàng ấy không phải tới đua đòi, thì chính là tới tìm an ủi.”

“An ủi?” Kỳ Hoàng tiến lên giúp cô cuốn tay áo, nói: “Tới chỗ này của tiểu thư tìm an ủi? Tuy nói là tỷ muội, nhưng cũng không thể gọi là thân mà.”

“Cái này ngươi không hiểu rồi, trong mắt các nàng, ta chính là bị ‘đày’ về quê, tiểu đáng thương a, các nàng ấy lại là người kinh thành, hiện giờ rơi vào cảnh nghèo túng, đến coi tiểu đáng thương như ta, nếu như thật là thê thảm đáng thương nhút nhát tự ti, không phải là trong lòng sẽ được an ủi sao?”

Đa số phàm nhân đều có tâm lý, chính là ta rất thảm a, ngươi so với ta càng thảm hại hơn, ta đây liền không quá thảm!

Kỳ Hoàng cười khẽ: “Đáng tiếc, an ủi vồ không, trái lại chụp phải đả kích.”

Tần Lưu Tây nói: “Không nói đến các nàng nữa, đi dược trai, bằng không phải thức đêm.”

….

Tần Minh Hâm nói cáo trạng liền cáo trạng, nhào vào phía Tạ thị bên kia, thêm mắm dặm muối, lên án vị trưởng tỷ nào đó không xứng đức.

“…. Đừng nói mời chúng ta uống trà ăn điểm tâm, ngay cả mời chúng ta vào nhà cũng không. Nương, nàng ta cái giá quả nhiên là cao, một chút tình nghĩa cũng không có.”

Tạ thị mặt tái luôn rồi: “Thật sự là đuổi các con ra ngoài?”

Tần Minh Nguyệt thở dài: “Có thể là do ghét bỏ chúng con đi.”

Nàng mân mê áo thô váy đay trên người, vải dệt thế này nàng chưa từng mặc bao giờ, bây giờ mặc ở trên người, cảm giác cả người hoảng hốt khó chịu, mấy ngày nay còn cảm thấy da thịt đều bị mài đến thô ráp.

Tần Minh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.

Tạ thị nhìn thoáng qua động tác nhỏ của con bé, cũng nhìn vải đay trên người chính mình, trong lòng có chút buồn bực, từ giàu rớt về nghèo, nàng ta đều đã có nhiều năm không mặc qua vải đay này, chính mình còn mặc không quen, huống chi là mấy tiểu hài tử lớn lên trong cẩm y ngọc thực này.

Không đúng, Tần Lưu Tây nha đầu chết tiệt kia, quần áo trên người cũng không thấy có vải đay, nàng ta tóm lại cũng nên cho muội muội vài kiện chứ?

“Được rồi, các con cũng đừng so đo quá nhiều, đại tỷ tỷ con từ nhỏ đã ở quê cũ, nơi nào được được dạy qua quy củ, quay đầu lại nương sẽ tự mình nói với đại bá mẫu con, phải quản giáo nàng ấy lại cho tốt.” Tạ thị vững khí khuyên bảo.

Tần Minh Hâm ỷ trong ngực mẹ mình, làm nũng nói: “Nương, con xem đại tỷ tỷ có cái khuyên tai khá xinh đẹp, nữ nhi cũng muốn có.”

Tạ thị nhéo nhéo cái mũi nhỏ nỏ, dỗi nói: “Con thật là cái gì cũng muốn.”

Tần Minh Nguyệt nói: “Muội muội, đó là đồ của đại tỷ tỷ, có thể cho ngươi sao? Ngươi đừng có mà ầm ĩ, nếu là nháo đến đại bá mẫu hay tổ mẫu bên kia, không chừng còn nói ngươi không hiểu chuyện.”

Tạ thị có chút không ủng hộ, nói: “Nguyệt Nhi, làm tỷ tỷ, tự nhiên phải yêu quý nhường nhịn muội muội.”

Lời này, không phải đang nói cho nàng nghe sao?

Nương thật là bất công, thiên vị đệ đệ còn chưa tính, cũng thiên vị muội muội.

Tần Minh Nguyệt rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi biết, nhưng nay đã khác xưa, tổ mẫu không phải cũng bị chế giễu?”

Tạ thị không quá dễ chịu, nói: “Không sai, Hâm Nhi con ngoan, tổ mẫu đang sinh bệnh như thế, cũng đừng đi quấy rầy lão nhân gia, nương quay đầu liền nói với đại bá mẫu con …”

( Hết chương )