Chương 45: Tần Tiểu Ngũ: Ta lưng đeo quá nhiều

Vương thị chờ Tần Lưu Tây đi rồi, nhìn thấy bạn nhỏ Tần Minh Thuần ủy khuất lã chã chực khóc, khó nhịn được nở ra nụ cười.

“Đại tỷ tỷ con nói đúng, giờ lớn lên tuấn tú, lớn lên chưa chắc, nam nhi à, vẫn là nên có chút tài hoa trong người.” Nàng vuốt nhẹ cái ót nhóc, nói: “Tập viết cho tốt, ta phải đến chỗ tổ mẫu con.”

Tần Minh Thuần cung kính nhìn theo bóng nàng ấy rời đi, lại trở lại ngồi trên ghế, xoa xoa tay nhỏ, tay nhóc thật sự mỏi.

“Đừng nghe mẫu thân cùng đại tỷ tỷ con, nào có lớn lên tàn, các nàng ấy hù con đấy.” Vạn di nương ném cho nhóc một ánh mắt, nói: “Con không giống tỷ con, con chính là kế thừa toàn bộ mỹ mạo của ta và cha con, ta còn đẹp như vậy con lớn lên có thể kém được sao?”

Tần Minh Thuần đôi mặt hơi sáng lên: “Di nương, ngài đây là xúi giục con không viết? Vậy đại tỷ tỷ đánh con, ngài phải đến che chở con!”

Vạn di nương nháy mắt lúng túng, nói: “Con là nam tử hán, đau khổ, chính mình gánh, sao có thể trông cậy vào di nương như thế, di nương gầy yếu.”

Nàng quả thật không dám trêu chọc Tần Lưu Tây, tuy nàng vụng về nhưng trực giác nữ nhân nói cho nàng, nữ Tần Lưu Tây này, là chọc không nổi.

Xu cát tị hung là bản năng con người, Vạn Uyển Nhu cũng là thấm nhuần lời nói này.

Hơn nữa, đừng nhìn Tần Lưu Tây đối với nàng không sao cả, không chừng trong lòng con bé còn đang oán nàng đấy.

Vạn di nương rùng mình một cái, nói: “Con vẫn nên tập viết đi, tỷ ngươi nhìn rất cao thâm khó đoán, nếu đánh con thật, ngay cả ta cũng không cứu được, nhiều lắm là xứt thuốc cho con.”

Tần Minh Thuần: “!”

Nhóc còn bé như vậy, giống như lưng gánh quá nhiều!

Chính viện.

Tần Lưu Tây được Vương thị hầu hạ uống thuốc, dựa vào trên đầu giường, nói: “Nó thật sự nói vậy?”

“Con dâu sao dám nói láo?” Vương thị ngồi xuống, cảm khái đầy mặt nói: “Đứa nhỏ này, thế nhưng cũng có trái tim tinh tế, vả lại gặp chuyện còn bình tĩnh.”

“Bộ dáng không giống Vạn thị, may mắn đầu óc tâm nhãn cũng không giống nốt.” Tần lão thái thái nói một câu.

Vương thị nói: “Xem ra quan chủ Thanh Bình Quan coi con bé giống như một nửa nữ nhi mà dạy dỗ, Tây Nhi nói, con bé đã chính thức nhập đạo, bất quá nhất phái của bọn họ cũng có thể kết hôn.”

Tần Lưu Tây khí độ bày ra đó, trong mắt Vương thị, các cô nương khác của Tần gia so ra đều kém, đặc biệt là sự thông tuệ kia, đứa nhỏ này được nuôi dưỡng bên ngoài, thế nhưng lại xuất sắc như thế, trái lại tiểu tử cô nương trong nhà, hầy, không thể so.

Tần lão thái thái nói: “Nếu như Tần gia không bại, hiện giờ nó treo trên danh nghĩa con, trái lại có thể chọn một nhà không tệ, hiện giờ lại …”

Vương thị ánh mắt hơi lóe, nói: “Nữ tử triều ta, gả muộn cũng không ít, con bé mới cập kê, trái lại không vội, nói không chừng lão bọn họ cũng có thể trở về.”

Tần lão thái thái trầm mặc, trong mắt ẩn ẩn giọt lệ, lại cố nén, nói: “Nó nói đúng, Tần gia vẫn đang đứng đầu ngọn gió, xác thật nên điệu thấp, con ngày thường ước thúc các nàng, không được ra ngoài.”

“Dạ.”

“Tâm nhãn con bé là tinh tế nhưng cái thái độ này, lại cũng …” Tần lão thái thái nhấp môi, chưa nói lời còn lại.

Xa cách, khách khí, trên mặt như không có việc gì, trên thực tế Tần Lưu Tây cùng bọn họ, như cách hai đầu sợi dây, cũng không thân, mà là lòng có ngăn cách.

Vương thị liếc nhìn sắc mặt của bà, nói: “Mẫu thân, đứa nhỏ này từ bé một mình ở quê cũ, cũng chẳng trách trong lòng nó có oán, chúng ta trái lại cưỡng cầu không tốt.”

Tần lão thái thái nhìn qua, thấy nàng ấy không né tránh, cũng không tiếp tục nói đề tài mà nói: “Đã sắp vào thu, Tây Bắc bên kia sợ là đã lạnh, cũng không biết Bá Hồng bọn họ đi đến nơi nào, cũng mặc kệ đến như thế nào, tóm lại phải chuẩn bị. Con kêu Lý Đại Quý đi Đinh gia ở ngõ Bát Lí một chuyến, liền nói ta muốn đi bái phỏng lão thái thái nhà bọn họ, lão tỷ muội tâm sự nhuyễn với nhau.”

( Hết chương )