Chương 4: Vẽ bùa hộ tam thẩm bình an

Tần Lưu Tây vẽ liên tiếp ba tấm bùa, xếp thành hình tam giác, lại đem đồ vật thu dọn xong mới trở lại phòng sinh.

Kỳ Hoàng đã đi lúc này cũng quay trở lại, trên tay bưng một chén thuốc nóng hầm hập, nhìn thấy chủ tử nhà mình liền gật đầu, tự mình bưng thuốc đút cho Cố thị.

Vương thị tiến lên một bước, muốn giúp đỡ, nhưng mà nha đầu tên Kỳ Hoàng này cũng không biết sao lại khéo mạnh như thế, nhẹ nhàng nâng người dậy rồi rót thuốc vào.

Mà Tần Lưu Tây thì phân biệt đặt hai lá bùa vừa vẽ lên đầu giường và dưới gối nằm, cái còn lại thì để dự phòng.

Mọi người nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt quái dị.

“Tây Nhi, con đây là?” Vương thị khẽ giật giật đuôi lông mày, nha đầu này sao lại kỳ kỳ quái quái như thế?

Tần Lưu Tây đờ đẫn mở miệng: “À, bùa bình an, bảo bình an.”

Mọi người: “…..”

Nghe có chút không thực tế, nhưng mà không dám nói.

“Ưʍ.”

Thuốc trợ sản có tác dụng thật nhanh, Cố thị lại bắt đầu kêu đau, vừa mở miệng liền bị bà đỡ ngăn lại, khuyên nhủ: “Thái thái yên tâm, có đại tiểu thư ở đây, ngài chắc chắn sẽ mẫu tử bình an.”

Cố thị ngẩn người nhưng lại cũng không để trong lòng, chỉ cho là lời an ủi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Vương thị: “Đại tẩu, cho ta cắn khăn.”

Vương thị đem một cái khăn sạch sẽ đặt vào miệng của nàng ấy.

Tần lão thái thái nhìn Tần Lưu Tây còn ở trong phòng, liền nói: “Con là một cô nương cũng đừng ở lại đây, ra bên ngoài chờ đi, Vương thị, Mai nương các con lại đây hỗ trợ.”

Cũng được thôi.

Tần Lưu Tây nghe lời đẩy cửa bước ra ngoài.

Nhưng thật ra thì Kỳ Hoàng đưa một chén trà nhỏ đến tay Tần Lưu Tây, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, ngài cứ ngồi như vậy sao?”

Vị đang bị dày vò bên trong kia, chính là tam thẩm của ngài đó.

Tần Lưu Tây nốc một hớp trà, liếc mắt nhìn nàng gái này một cái, nói: “Ta, một cái cô nương chưa xuất các, đường đường tiểu thư khuê các, nhìn phụ nữ sinh đẻ thì có gì hay?”

Tần gia à, cho dù bề trên đấu đá, thì cũng từng là nhà quan to tam phẩm trong kinh, cô ấy à, dù sao cũng đường đường là tiểu thư quan gia.

Kỳ Hoàng suýt nữa phì cười, nói: “Ngài nói lời này cũng không sợ đau mặt à, vậy tháng trước, là ai đi ngang thôn Đào Hoa, còn giúp cho vị tiểu nương tử Đặng gia khó sinh kia tiếp đón một tiểu tử mập mạp vậy?”

Tần Lưu Tây mặt không đổi sắc: “Ăn của người ta một ngụm bánh đào hoa, kết nhân quả này, tự nhiên phải trả lại.”

Kỳ Hoàng cười cười, thu lại vẻ mặt, hỏi: “Tiểu thư, Tần gia bỗng nhiên tới một kiếp nạn như vậy, ngài nửa điểm cũng chưa từng tính qua sao?”

Tần Lưu Tây im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Người có tam suy lục vượng, một cái gia tộc cũng giống như vậy, hoa nào nở đỏ trăm ngày, Tần gia xuôi chèo mát mái mấy chục năm, hiện giờ đột ngột vướng phải tai họa này, cũng là trong mệnh có kiếp nạn bị tiểu nhân tính kế. Tiểu nhân đang đắc chí, ta tránh đi mũi nhọn, trước phá sau lập, núi xanh còn đó, tương lai sẽ luôn có một ngày vén mây mù, nhìn núi cao.”

Kỳ Hoàng nói: “Tiểu thư nói cũng đúng, có ngài một ngày, Tần gia tóm lại sẽ không sụp được!”

Tần Lưu Tây cười mà không nói, yên lặng bưng chén trà lên.

Đều là nhân quả.

“Nhưng là Tần gia về lại nhà cũ, nhiều người như vậy, còn có các vị lão gia bị lưu đày trên đường, nơi nơi chốn chốn đều cần chuẩn bị bạc. Tiểu thư, về sau sợ là ngài không lười được rồi.” Kỳ Hoàng bỗng nhiên chiêm một câu, giọng điệu vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tần Lưu Tây: “!”

Trà này có chút đắng, uống không nổi nữa!

Cô bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn hạt mưa tí tách rơi xuống.

………..

Bên ngoài cửa thành.

Một đội thị vệ áo tơi mũ trúc đánh xe ngựa đi vào trong Li Thành, đập cửa khách điếm, tìm chỗ tá túc trú mưa.

Phòng chữ thượng, một nam tử ăn mặc quý giá hé mở một cuộn tranh, mặt trên bức tranh vẽ một khuôn mặt xinh đẹp không rõ nam nữ, mái tóc dài đen nhánh chỉ được vấn hời bằng một cây trâm trúc, vẻ mặt hờ hững, khóe môi hơi hơi phiết xuống, một bộ biểu tình chán đời, khinh thường vạn vật thế gian.

Y đứng trước một đạo quan, quân tử đón gió mà đi, giống như người đứng chờ trước mặt y, đều chỉ là phàm nhân bình thường.

“Sắp xếp lại một chút, ngày mai trời trong, chúng ta liền lên Thanh Bình Quan nhìn xem.” Tề Khiên cuộn lại bức tranh, cất vào trong ống đồng.

Nghe nói Li Thành này có một đạo y danh xưng Bất Cầu, y thuật cao siêu, lại sở hữu thuật pháp thái tố mạch xuất thần nhập hóa của đạo gia, thông qua nghe mạch là có thể nói được lành dữ họa phúc, phú quý sang hèn của một đời người, thậm chí còn có thể tiên đoán vận mệnh của hậu thế, vô cùng ảo diệu.

Mà hắn, đúng là vì cầu y cho tổ mẫu mà đến.

( Hết chương )