Tề Khiên từ sớm đã nghe nói Bất Cầu đại sư tính nết cổ quái, lại không biết tên này mồm mép, còn xảo quyệt như thế, thật đúng là lĩnh giáo.
Cái gì, thật đáng ăn mừng?
Tề Khiên nhịn rồi lại nhịn, hít ngược một hơi thật sâu, nói: “Nhưng thật ra chúng ta kiến thức hạn hẹp, không biết còn có một rừng vạn quỷ như vậy.”
Tần Lưu Tây gật đầu đồng ý, nói: “Cho nên nha, lời không thể nói bậy, rừng rậm càng không thể chui loạn, chui rồi, dễ dàng xảy ra chuyện a.”
Ta hoài nghi ngươi đang giở trò bịp, nhưng ta không có chứng cứ.
Ứng Nam cắn răng nói: “Ngươi nếu biết, sao còn đi vào rừng rậm kia, rõ ràng là cố ý dẫn chúng ta vào.”
“Ứng Nam!” Tề Khiên đã có vài phần không vui, trừng mắt hắn.
Ứng Nam rụt cổ, hắn ủy khuất nha!
“Ta đi cái lộ kia, là vì gấp rút lên đường nha, từ Vạn Hòe Lâm đi qua, có thể so với đường núi về thành nhanh hơn nửa canh giờ đấy!” Tần Lưu Tây nói: “Hơn nữa, ta thân chính không sợ bóng tà, thiên địa chính khí tụ tập một thân, tự nhiên không sợ âm tà kia.”
Ông nội ngươi, đây chính là đang chửi xéo bọn họ!
Ứng Nam lại muốn mài mỏ tiếp, bị Hỏa Lang chặn lại, chỉ đành phải lui xuống.
“Tóm lại là chúng ta không biết đường, quẹo sai, cũng như ngươi nói, có vài phần số phận.” Tề Khiên nhàn nhạt nói ra.
Tần Lưu Tây liếc gã, nói: “Số phận sao? Kỳ thật miệng này của ngươi, cũng phải giữ kẻ chút, đặc biệt là tới nơi của Phật môn, miệng này không che chắn kỹ, chính là phạm vào khẩu nghiệp, nào biết có phải các ngươi phạm khẩu nghiệp, mới đi lầm? Có vài thứ kia, ngươi tin là không có còn hơn bất kính, công tử nghĩ sao?”
Ứng Nam miệng không giữ kẻ: “!”
Tề Khiên nghe ra cảnh cáo bên trong, trong lòng biết chỉ sợ là Ứng Nam đối với đạo trưởng kia bất kính bị Tần Lưu Tây nhìn thấy, lúc này mới dạy dỗ bọn họ.
“Khiên thụ giáo.” Gã lại lần nữa chắp tay thi lễ.
Tần Lưu Tây xua xua tay: “Cứ như vậy đi.”
“Bất Cầu đại sư, sớm nghe nói ngài y thuật tinh vi, chúng ta là thành tâm đến đây tìm thầy trị bệnh.” Tề Khiên nói: “Đều nói lương y như từ mẫu, mời Bất Cầu đại sư đến khám bệnh tại nhà.”
“Tìm lầm người rồi.” Tần Lưu Tây cũng không quay đầu lại: “Tiểu tử ta bất quá là hiểu chút căn bản đông y hù người thôi.”
“Một vạn lượng.” Tề Khiên ở phía sau cô mở miệng.
Tần Lưu Tây bước chân khựng lại.
“Chỉ cần đại sư ra tay, Khiên nguyện lấy vạn lượng làm tiền khám bệnh.”
Tần Lưu Tây quay đầu lại, cười tủm tỉm: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Vạn lượng tiền thù lao khám bệnh.”
“Không phải, câu trước đó.”
Tề Khiên có chút ngớ ra, nghĩ nghĩ: “Bất Cầu đại sư ...”
“Hầy.” Tần Lưu Tây cười: “Công tử tìm ta có chuyện gì?”
Tề Khiên: “....”
Bọn Ứng Nam đã đặt tay lên trên vỏ kiếm, tùy thời kiếm ra khỏi vỏ, móe tức!
“Khiên là tới tìm thầy trị bệnh, nếu Bất Cầu đại sư chịu theo Khiên trước đến chẩn trị cho trưởng bối trong nhà, Khiên nguyện lấy vạn lượng làm thù lao.” Tề Khiên nuốt xuống cục tức trong họng, nhẫn nhịn nói ra một câu.
Tần Lưu Tây xua tay: “Tìm thầy trị bệnh à, cái này thù lao với chả thù lao, trái lại không quan trọng, cái gọi là lương y như từ mẫu sao, đặc biệt là nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của công tử, đừng nói trời cao, đến ta cũng phải cảm động.” Dứt lời, ý muốn hỏi: “Bệnh ở đâu? Liền đi thôi!”
Đám người Tề Khiên trong lòng ‘ha hả’, này nói được thanh lệ thoát tục, bọn họ thiếu chút nữa liền tin.
“Trưởng bối đi ra ngoài không dễ, chỉ sợ muốn phiền đại sư đi xa một chuyến, đến biệt uyển ở phụ cận Ninh Châu phủ, lộ trình ước tính ba ngày.” Tề Khiên giải thích.
“Ninh Châu à, lộ trình rất xa xôi, ta người này, sợ phiền toái, thân thể này cũng không tốt lắm ...”
Tề Khiên vội nói: “Trên đường tất cả ăn ngủ nghỉ đều không nhọc đại sư lo lắng, Khiên sẽ tự an bài.”
“Kia cũng được, đầu tiên xe ngựa phải rộng, phải có giảm chấn, trà uống phải chọn cực phẩm đại hồng bào, lộ trình xa xôi có chút buồn chán, điểm tâm cũng không thể thiếu ...”
Ứng Nam ở phía sau nghe được đen mặt, yêu cầu này sao giống đi du lịch vậy?
( Hết chương )