Tần Lưu Tây từ chối lời mời của Tiền viên ngoại, người sau tuy rằng thất vọng, nhưng cũng biết không thể cưỡng cầu, càng không dám đắc tội cô, chỉ là tiếp nhận một cái tráp từ trên tay quản gia đưa cho cô, đồng thời lại hỏi thêm một câu.
“Tieery Tần đại phu không hổ thanh danh bên ngoài, Tiền mỗ hàng năm ra ngoài làm buôn bán, cũng nhìn thấy không ít đại phu, giống ngài còn nhỏ tuổi mà y thuật phi phàm như vậy, lại là chưa từng gặp được.”
“Đó là Tiền viên ngoại gặp người trên chưa đủ nhiều, không nói đến Đại Phong nhiều người linh, mà bên ngoài, trên có Ngọc Quốc, dưới có mấy tiểu quốc linh tinh, còn có dị vực phiên bang, người tài ba tầng tầng lớp lớp, chưa chắc ta bì được.” Tần Lưu Tây cười tủm tỉm tiếp nhận cái tráp đựng tiền khám bệnh kia, đưa cho Trần Bì phía sau ôm.
Tiền viên ngoại cười nói: “Kia là do ta với bọn họ duyên mỏng, cho nên không thể gặp.”
Tần Lưu Tây thầm nghĩ trong lòng, người làm ăn, miệng quả nhiên cái gì cũng nói được.
“Tiểu Tần đại phu, Tiền mỗ ta cũng nhận biết không ít người thượng lưu, có chút bạn bè cực kỳ giàu, lại đáng tiếc thân mang bệnh kín lâu không trị dứt, nếu muốn mời tiểu Tần đại phu đến nhà khám bệnh, cũng không biết đi nơi nào tìm ngài? Ngài cứ yên tâm, bọn họ tất sẽ lấy ra thù lao khám bệnh kết xù.”
Đây là đổi cái phương thức để tìm được cô sao?
Có thể kết giao một kẻ mang trong người y thuật tinh vi, đối với Tiền viên ngoại là có lợi không thiệt, gần nhất bảo đảm người trong nhà có thể tìm được lương y, thứ hai sao, ông ta ở bên trong dắt mối, không phải, ở bên trong làm người giới thiệu, có thể làm cho người khác thiếu nợ thêm cái nhân tình.
Cho nên Tiền viên ngoại lúc này đối với Tần Lưu Tây cúi đầu khom lưng, cũng là vì lợi ích vô hình kia, thương nhân mà, trọng lợi ích cũng là bình thường.
Tần Lưu Tây nhìn thấu tâm tư của ông ta, không hờn không giận, cô không thiếu bệnh nhân, thậm chí không thiếu tiền trị bệnh, chỉ nhìn xem cô có muốn ra tay hay ‘Bất Cầu’ tiến tới, bất quá có người muốn dắt mối, kia cô cũng có thể có nhưng trị hay không, nhìn tâm trạng đi.
Tần Lưu Tây liền nói: “Nếu ngài có thể tra ra ta xuất thân Thanh Bình Quan, tự nhiên cũng biết đến đâu tìm ta, đi Thanh Bình Quan là được. Chỉ là đạo y chúng ta không giống đại phu thông thường, đặc biệt là ta, người cùng ác, nghiệp chướng đầy mình, vạn kim không cứu.”
Tiền viên ngoại trong lòng rùng mình.
“Tiền viên ngoại thiện tâm, làm nhiều việc thiện, luôn có phúc báo, đó là hậu thế, cũng có thể được Tổ che chở. Ngài nói người này, kiếm vạn gia tài, không phải là để cho hậu thế hưởng phú quý sao? Nhưng cũng người này, một khi làm bậy, cho dù có số phận tốt cũng không làm không nên, kiếm được nhiều bạc thì cũng hư hao hết.”
Tiền viên ngoại vội vàng bái xuống: “Kẻ hèn tạ công tử chỉ điểm.”
Tần Lưu Tây xua xua tay, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Cái kia, nhà ngươi làm buôn bán gì vậy?”
Tiền viên ngoại nói: “Cũng không giấu diếm, ta lập nghiệp là ăn chênh lệch giá hàng hóa bắc nam, xem như tạp hóa, từ nam chí bắc, hàng gì cũng có, đều là đồ vật bá tánh thường dùng, tiểu Tần đại phu đây là?”
“Có lụa bố vải bông linh tinh?”
“Tự nhiên là có, còn là đồ vật có số lượng lớn.”
“Trở về ta cho người đến cửa hàng nhà ngươi chọn mua một chút vải vóc, cũng không câu nệ đồ tốt, tính thực dụng lớn là được, ngài bắn cái tin tức cho trưởng quầy giảm một hai phần?” Tần Lưu Tây nói.
Tiền viên ngoại ối à một tiếng: “Tiểu Tần đại phu, ngài đây không phải muốn làm thịt lão Tiền ta chứ? Ngài muốn đồ gì, chào hỏi một cái là được, ta cho người đưa tới trong phủ ngài? Nào cần ngài phí bạc.”
“Này không được, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, chính là có thì ta cũng không ăn, ngài cũng miễn bàn cái gì cứu mạng không cứu mạng, ngài cho tiền khám bệnh, chính là đã thanh toán xong. Ta cùng ngài buôn bán, tự nhiên là phải thỏa thuận tiền bạc xong, bằng không ta cũng không dám mua bán với ngài.”
( Hết chương )