Chương 29: Trưởng tỷ hình tượng là ……Hư!

Tần Lưu Tây vào phủ, bước đến tiểu thiên viện của chính mình, này còn chưa tiến vào, bước chân cô khựng lại, nhìn cây hoa quế bên cạnh.

“Ra đi.”

Theo giọng nói của cô rơi xuống, sau thân cây kia liền thò ra một cái đầu, nhút nhát sợ sệt nhìn cô, một cái thân ảnh nho nhỏ chậm rì rì nhích ra.

“Ngươi tới đây làm chi?” Tần Lưu Tây từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc lùn tịt vừa mới bước ra.

Tần Minh Thuần xấu hổ đi đến trước mặt, bắt chước bộ dạng người lớn chắp tay thi lễ với cô: “Đại tỷ tỷ.”

Tần Lưu Tây ừ một tiếng, cùng nhóc bốn mắt nhìn nhau.

Thằng nhóc này còn rất biết lớn, kế thừa toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo, xinh đẹp ngây thơ vô tội, làm người ta thật sự ngứa tay.

Tần Lưu Tây duỗi ma trảo ra nhéo một cái, cảm xúc cũng được nha.

Tần Minh Thuần trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin.

“Không được khóc.” Tần Lưu Tây nhìn cặp mắt hoa đào của nhóc bắt đầu long lanh sương mù, uy hϊếp nói: “Nếu không ta đánh ngươi.”

Ực.

Đại tỷ tỷ thật đáng sợ!

Cái bụng đột nhiên ọt ọt vang lên mấy tiếng, nhóc vội ôm bụng, xấu hổ cúi đầu nói: “Đệ không đói bụng, là bụng tự mình kêu.”

Ha hả, còn nhỏ tuổi, ở trước mặt cô đã biết bày ra vẻ dễ thương đáng yêu!

Tần Lưu Tây liếc nhóc một cái, vào viện, Tần Minh Thuần đứng tại chỗ không dám tiến lên, chỉ nhìn theo bóng cô đi vào.

Sau một lúc lâu, bên trong truyền ra giọng nói: “Vào đi.”

“Ạ.” Tần Minh Thuần lập tức đuổi kịp.

Trong phòng, Tần Lưu Tây tiếp nhận cái hộp Kỳ Hoàng đưa qua, mở ra, đẩy đến trước mặt nhóc.

Là một hộp điểm tâm bốn màu, tản ra mùi vị thơm ngọt mê người.

Tần Minh Thuần đôi mắt hoa đào lóe ra hào quang, không ngừng liếʍ cái môi nhỏ hồng nhuận óng ánh.

Điểm tâm như vậy, trước khi trong nhà xảy ra chuyện nhóc cũng không thiếu, nhưng sau khi xảy ra chuyện, thì chưa từng được nếm qua, thậm chí còn chưa từng được ăn đồ ăn tinh tế.

“Ăn đi.”

“Thật sao? Cám ơn đại tỷ tỷ.” Tần Minh Thuần ánh mắt phát sáng như sao, tay nhỏ xoa xoa lên quần áo, lúc này mới duỗi tay bóc một khối bánh phục linh, đầu tiên là liếʍ liếʍ, sau đó mới cắn một miếng nhỏ, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Tần Lưu Tây nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng vẫn lạnh mặt.

Tần Minh Thuần cắn một miệng nhỏ, nhai một hồi lâu mới nuốt xuống, nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó mới nói: “Đệ no rồi, chưa ăn hết, mang về cất được không ạ?”

Nhóc ngoài miệng nói không ăn, nhưng đôi mắt lại nhìn không rời điểm tâm trong tay.

“Không được, chỉ có thể ở chỗ ta ăn, nếu không thì không cần ăn nữa.” Tần Lưu Tây làm bộ lấy lại.

Tần Minh Thuần luống cuống, vội vàng đem miếng bánh kia nhét vào trong miệng, vừa quýnh lên, liền bị nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn muốn tím tái.

Tần Lưu Tây không chút hoang mang xoa bụng vỗ đầu nhóc, điểm tâm liền được phun ra, nhìn nhóc không ngừng ho sù sụ, nói: “Đây là bài học cho ngươi, đồ ăn có ngon, cũng không thể gấp, bởi vì sẽ có khả năng bị sặc chết.”

Tần Minh Thuần hai mắt đỏ bừng, tiếc hận nhìn bánh phục linh nằm trên mặt đất, mếu máo chặn lại nước mắt sắp rơi.

“Nếu ăn xong rồi thì về đi.”

“Ơ…” Tần Minh Thuần đứng lên, không nỡ nhìn thoáng qua điểm tâm trên bàn.

Tần Lưu Tây thấy thế, cầm lên một khối, cắn hai ba cái liền ăn xong hết, nhồm nhoàm nói: “Hết rồi.”

Tần Minh Thuần: “…….”

Nước mặt lộp bộp rơi xuống.

Tần Lưu Tây đắc ý toét miệng cười với nhóc.

Tần Minh Thuần chịu hết nổi chạy ra ngoài, đại tỷ tỷ quá ác độc.

Kỳ Hoàng đi vào thấy, nói: “Ngài đây là xấu tới mức tiểu hài tử cũng khi dễ được!”

Kia còn là thân đệ đấy.

Tần Lưu Tây nói: “Ta đây là cho tạo dựng hình tượng trưởng tỷ cho nhóc, về sau muốn tốt thì tránh ta ra!”

Kỳ Hoàng cười nhạt, hãy chờ xem, một hồi còn không phải lại đưa qua chỗ tiểu thiếu gia sao, ai bảo nhóc đáng yêu chi.

Quả nhiên, Tần Lưu Tây liền nói: “Điểm tâm còn dư lại, cho Đại thái thái đưa đi.”

Kỳ Hoàng: Nhìn một cái, xấu chưa đến 15 phút!

( Hết chương )