Chương 20: Quý nhân nhà ai

Sau khi đi ra khỏi viện của Tần Lưu Tây, Vương thị hơi hơi cúi đầu nhìn đồ vật cầm trong tay, suy nghĩ nhất thời có chút hoảng hốt.

Nàng là tới tặng quà cập kê muộn cho Tần Lưu Tây, cũng chỉ là cây trâm bạc, nhưng đối phương còn đưa lại nàng một cây trâm ngọc.

Ngọc trâm sáng như ánh trăng, kết thành như ý, tỷ lệ cũng không sánh bằng phỉ thúy ngọc thạch trước đây nàng từng có, nhưng nắm ở trong tay lại ấm áp, tuyệt đối không phải một cây trâm bạc có thể đổi tới được.

“Trâm như ý, an tâm, vạn sự như ý.” Lúc ấy Tây nha đầu là nói như vậy.

Trong mắt Vương thị có chút nghẹn ngào: “Nha đầu này …”

Nàng đè đề ngực, đem miếng vải bố quấn tóc tháo xuống, lấy cây trâm kia vấn lên búi tóc, chậm rãi rời đi.

Trong phòng, Kỳ Hoàng nhìn cây trâm bạc trên tay Tần Lưu Tây, nói thầm: “Tiểu thư, cái ngọc trâm kia có thể mua được rất nhiều trâm bạc, ngài trái lại có thể bỏ xuống được.”

Đừng nhìn cây trâm ngọc kia tỉ lệ không tốt, nhưng đó chính là Tần Lưu Tây uẩn dưỡng ra pháp khí, xu cát tị hung, không phải trâm ngọc bình thường có thể so sánh được.

Tần Lưu Tây thưởng thức trâm bạc trên tay nói: “Bất quá cũng chỉ là một cái trâm ngọc, cũng đáng để ngươi hộ của như vậy, các ngươi nói bọn họ ngay cả lễ cập kê cũng chưa đưa cho ta, thì đây, trâm này còn không phải đến từ lời chúc phúc của trưởng bối sao?”

Kỳ Hoàng khinh thường: “Trâm bạc như vậy, ngài cũng xem trọng?”

“Tần gia bị xét nhà, lại phải chuẩn bị Tây Bắc, lại phải lo chi phí sinh hoạt của cả gia đình, tiền bạc đều có việc phải dùng ngay, không có lòng, làm sao nghĩ đến ta lễ cập kê một cây trâm còn chưa có, có lòng, một cây trâm bạc cũng là tâm ý.” Tần Lưu Tây âm thanh nhạt nhẽo.

Kỳ Hoàng nói: “Ngài là lương thiện hào phóng.”

Tần Lưu Tây cười cười, không ủng hộ cũng không phản đối, nói: “Cây trâm kia nàng mang, xem như đổi vận khí đi, nếu ông trời vô tình, kia nhà ta phải chuẩn bị tang sự.”

Kỳ Hoàng ngẩn ra, hỏi: “Ngài là nói?”

Tần Lưu Tây vẻ mặt khó lường nói: “Huynh đệ kia của ta, có thể gặp được quý nhân hay không, phải xem mệnh số!”

Đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng của Lý thúc xin vào, nàng gái Kỳ Hoàng tức khắc bày ra vẻ mặt xem kịch vui.

Tần Lưu Tây cảm thấy tê liệt.

Nghèo a, có chút phiền toái!

….

Xa xa, trên đường lưu đày Tây Bắc, gần vào tháng tám, nhiệt độ về đêm đã muốn đóng băng, càng không nói đến những người ăn mặc đơn bạc, càng là lạnh tới thấu xương.

“Ngạn nhi, Ngạn nhi.” Một tiếng kinh hô thê lương vang vọng trên đường lớn.

Đội ngũ quan vệ áp giải liếc mắt nhau, đi qua: “Sao lại thế này?”

Nam tử trung niên đang ôm nhi tử trong lòng, tóc tai bù xù, chỉ mặc trung y mỏng manh, gương mặt tiều tụy nhìn về phía quan vệ, vẻ mặt đầy đau xót, khẩn cầu nói: “Đại nhân, con ta sốt cao không lùi, lại ngất rồi, cầu xin đại nhân đưa con ta đi chạy chữa.”

Hắn nói xong, thịch một tiếng quỳ gối xuống, dập đầu mấy cái.

“Đại nhân.” Một ông lão tóc trắng xám, được một đứa con khác đỡ lại đây, cũng run rẩy quỳ xuống: “Đại nhân từ bi, Tần gia ta khắc ghi trong tâm khảm.”

Quan vệ kia nhìn đứa nhỏ kia thoi thóp, lại nhìn lão nhân này, đỡ lời với quan viên khác: “Trạm dịch phía trước không xa, ta cưỡi ngựa đưa thằng bé đến xem thử coi có thầy thuốc nào không, kết quả cuối cùng, xem thiên mệnh.”

“Đa tạ đại nhân.”

Quan vệ bế đứa nhỏ lên ngựa, roi ngựa vung lên, tuyệt vời rời đi.

Trạm dịch, lúc này đang có thương đội tới gần, nhìn thấy ngựa của quan binh lao tới, ào ào tránh sang một bên.

Một quản sự từ trong trạm dịch đi ra, đến trước xe ngựa, nói: “Lão gia, có thể xuống xe.”

“Là một đứa nhỏ bị sốt cao, quan vệ kia đang tìm thầy thuốc, hình như là tội nhân đi theo bậc cha chú lưu đày đến Tây Bắc.”

Trung niên mũi ưng kia cười ác một tiếng, cũng không để ý, người lưu đày Tây Bắc, quá nhiều.

“Đúng rồi, nghe nói đứa nhỏ kia thuộc gia tộc họ Tần, hình như là từ trong kinh bị đày ra.”

Nam tử bước chân khựng lại, họ Tần sao?

( Hết chương )