Tần lão thái thái vừa nói đến đây liền kích động kịch liệt ho khan, đầu choáng váng từng đợt như say xe, Vương thị cùng với Đinh ma ma chạy nhanh lại thuận khí cho bà.
Sau một lúc lâu, Tần lão thái thái rốt cuộc mới hít thở đều đặn một chút, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Tần Lưu Tây nhìn thoáng qua, liền nói: “Không nói đến chuyện tổ phụ có hàm oan hay không, vốn là gần vua như gần cọp, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chẳng sợ thánh quyến cực nùng, Thánh thượng muốn phát tác, tùy tiện tìm một cái cớ là có thể xử lý. Hiện giờ việc đã đến nước này, ngài nghĩ nhiều cũng vô ích, nên bảo trọng thân thể mình trước.”
Bộ dáng bình tĩnh như người ngoài cuộc nghe kể chuyện của cô chẳng những khiến cho Tần lão thái thái nhíu chặt mày, ngay cả Vương thị bọn họ cũng có vài phần phức tạp.
Cái cô nương này, tuy nói ghi dưới danh nghĩa của mình, nhưng lúc nhỏ con bé đã bị gửi lại quê nhà nuôi dưỡng, nhiều năm qua không có trưởng bối bên người bảo bang, cũng làm khó nó có thể một phen nói ra lời như vậy.
Thánh quyến nùng là chuyện tốt, nhưng có đôi khi đây cũng là đang treo mũi đao trên đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Tiểu bối trong nhà, đều còn trong nỗi sợ Tần gia lụn bại, phú quý không còn, nào giống Tần Lưu Tây như này, còn có thể nói ra đạo lý gần vua như gần cọp.
Vương thị đối với tiểu cô nương ghi tạc dưới danh nghĩa của mình, trong lòng cực kỳ tò mò.
Nàng bình tĩnh trầm ổn, còn có y thuật, trong mười năm này, là ai đang dạy dỗ nàng, là Xích Nguyên lão đạo kia sao?
“Tuy nói sự đã thành kết cục đã định, há lại không tiếp tổ phụ cùng với phụ thân thúc thúc của con, còn có đệ đệ, tất cả bọn họ đều phải đón trở về.” Tần lão thái thái kiên quyết nói: “Không thấy được Tần gia ta sửa lại án sai, không thấy được nam nhi Tần gia ta từ nơi Tây Bắc nghèo khổ trở về, ta chính là chết cũng không nhắm mắt, khụ khụ …”
Tần Lưu Tây nói: “Muốn vậy ngài cũng phải bảo trọng thân thể.”
Rốt cuộc tuổi thọ không dài.
Tần lão thái thái sặc một cái, sắc mặt đen thui.
Tạ thị liền nói: “Ngươi nha đầu này, là muốn chọc tức tổ mẫu có phải hay không?”
Tần Lưu Tây im lặng nhấc chén trà lên làm một hớp, không tiếp lời.
Tạ thị như là đánh một quyền trên đống bông, bực mình không thôi.
Tần lão thái thái nâng tay, tiếp tục nói: “Xét nhà tới quá bất ngờ, cũng không cho chúng ta thời gian bí mật mang theo tài vật gì, đây cũng là bởi vì dẫn đầu đội xét nhà là Mông Lực của Mông gia.”
Tần Lưu Tây nhìn về phía Vương thị, một bộ dáng chờ giải thích.
Vương thị liền nói: “Mông gia ba năm trước đây đưa một nữ tử vào cung, được thịnh sủng, trong ba năm ngắn ngủi liền leo lên tới ghế quý phi, nhà của chúng ta cùng với Mông gia xưa nay bất hòa, đó là khi Mông quý phi tấn vị, tổ phụ con cùng bạn bè trong lúc say rượu nói qua một câu Mông thị hồ ly tinh, đức không xứng vị, bị ghi hận đến nay …”
Tần Lưu Tây khóe môi vừa kéo, ngốc tổ phụ kia của cô là bị hố đi?
Vương thị nhắc tới chuyện xưa cũng là bất đắc dĩ, lão gia tử trên chuyện này, xác thật là mất khôn.”
“Mông quý phi tấn thăng phi vị, năm nay lại sinh được một tiểu hoàng tử, Mông gia gà chó phi thăng, không những Mông quý phi được phong Hoàng quý phi, Mông gia cũng được ban hầu tước, hiện giờ đã thành hầu phủ An Thành.” Vương thị vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Mông Lực kia, là đệ đệ được Mông quý phi yêu thích nhất, được ân tứ ban cho cái chức ngự tiền đái đao thị vệ, xét nhà chúng ta, là hắn dẫn đội tới.”
Này thì rõ ràng rồi.
Trách không được lúc người nhà họ Tần xuất hiện, một thân lăng la lụa là cũng đều không có, càng đừng nói đến tài vật gì, nguyên là bị đối thủ một mất một còn nhìn chằm chằm, tự nhiên không có khả năng giữ được tài vật gì.
Đương nhiên, một khi tỉnh táo lại, một vài điểm tư mật để giấu đồ, sợ là cũng có.
“Bày kế hãm hại tổ phụ, là Mông thị ra tay?” Tần Lưu Tây lắm miệng hỏi một câu.
Vương thị im lặng.
Tần lão thái thái không biết sao, lại hỏi cô: “Con cảm thấy thế nào?”
( Hết chương )