Muốn ăn ngon, lấy bạc ra.
Tạ thị nhìn chằm chằm ngón tay xanh nhạt thon dài của Tần Lưu Tây, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Tiền, nàng làm gì có tiền bạc gì?
Cho dù là có, cũng chỉ nhỏ như cây đinh, sao dám tùy tiện lấy ra trợ cấp, bằng không sau này cần dùng bạc, thật là cọng lông cũng không có.
“Cái gì, bạc gì chớ?” Ánh mắt nàng ta có chút trốn tránh, ấp úng nói: “Ngươi lại không phải không biết tình huống nhà chúng ta như thế nào, ta nào có bạc!”
Tần Lưu Tây cười: “À, nhị thẩm lúc này thật ra tỉnh táo, biết tình huống Tần gia như thế nào, ta còn cho rằng ngài trời sinh lạc quan, biết cũng xem như không có chuyện gì, làm như trước giờ nô bộc vờn quanh, ngâm mình trong ngày lành đồ ngon đầy ắp ấy chứ!”
Nói một phen lời này, không khác chi cái tát, vỗ lên mặt đám người ở đây, vang dội, nóng rát, cũng làm cho người ta tỉnh táo lại.
Đúng vậy, Tần gia nay đâu bằng Tần gia quan to tam phẩm trước kia, mà là bình dân bị tịch thu nhà, chẳng những vậy bọn họ còn chưa tỉnh lại từ trong dáng vẻ cao cao tại thượng có kẻ hầu người hạ trước kia, cả ngày chỉ biết thảo luận cửa hàng nhà ai ra món trang sức mới nào, hay nhà may nào ra loại gấm vóc mới, hoặc là món ngon trân quý nào mà ói ra được hai chữ phú quý.
Những thứ đồ xa hoa lãng phí ngày đó, toàn bộ chắp cánh bay xa khỏi bọn họ, không bao giờ quay lại nữa.
Mọi người nhìn bàn đồ ăn một cái, trong lòng từng đợt khí lạnh thấm vào người, cuộc sống phú quý không còn, bọn họ có lẽ chút thịt mặn đều không có mà ăn, bởi vì nam nhân chủ lực đều bị lưu đày, mà các nàng chỉ còn phụ nữ, lão ấu, tay trói gà còn không chặt, ai có thể kiếm bạc?
Khủng hoảng, mờ mịt, một lần nữa như mây đen vờn quanh đỉnh đầu, bao phủ bọn họ, nghẹt không thở nổi.
Tạ thị bị chuyện đòi tiền làm cho xấu hổ vô cùng.
Nhưng rất nhanh, nàng ta liền trầm mặt, tốt xấu gì thì chính mình cũng là trưởng bối, nha đầu này thật chẳng phân biệt tôn ti gì sất.
Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tần Lưu Tây lại nhìn về phía Tần Minh Nguyệt, hỏi: “Vị muội muội này, ngươi có nhận rõ thời thế không vậy? Coi chính mình là tiểu thư cao quý không sai, nhưng kết hợp với tình thế như này, có đúng không?”
Nhận thức không rõ ràng hoàn cảnh chính là chuyện lớn, nhìn Tần Minh Nguyệt này khóe mắt hõm xuống, đôi mắt dường như thục vào trong, tướng mạo học cho rằng, đây là cung phu thê, hõm xuống như vậy sau này cuộc sống hôn nhân không thuận, vị đường muội này, tâm tính không khéo, cảm xúc dễ giận dễ mừng, về sau, hôn vận chỉ sợ không đẹp, gia trạch khó an.
Tần Minh Nguyệt cứng đơ cả người, cắn chặt răng, âm thanh như muỗi kêu, nói: “Đó không phải là tiểu thư ta cao quý, đại tỷ tỷ cũng không phải.”
Đều là người nhà họ Tần, một nét bút không viết được hai chữ ‘Tần’, các nàng không phải cũng giống nhau sao, chỉ là bình dân, hơn nữa, nàng cũng chỉ ghi dưới danh nghĩa đích mẫu, ai cao quý hơn ai chứ?
Tần Minh Nguyệt nghĩ như vậy thật, lại ưỡn thẳng bộ ngực.
“À, ta và ngươi không giống nhau cho lắm, ta luôn luôn tự coi mình là cô nhi!” Tần Lưu Tây nhẹ nhàng bâng quơ xổ ra một câu.
Tần Minh Nguyệt: “!”
Vương thị cùng Vạn di nương: “…….”
Các nàng còn đang sống sờ sờ đứng đây đó!
Tạ thị lại giống như bắt được đầu câu chuyện, nói: “Đại tẩu, ngươi nhìn xem, nha đầu này cũng thật là thiếu dạy dỗ, lời này không phải là nguyền rủa ngươi cùng đại ca sao?”
Tần Lưu Tây hừ lạnh.
Lúc cô còn nhỏ tuổi liền bỏ xuống quê nhà nuôi dưỡng, bây giờ lại đề cập tới vấn đề giáo dưỡng của cô, trái lại cô muốn nhìn xem, ai dám nói đến chuyện xấu này!
Vương thị nói: “Nhị đệ muội, lời Tây nha đầu cũng có vài phần đạo lý, Tần gia chúng ta, đã không còn là Tần gia trước đây, tất nhiên là phải thắt lưng buộc bụng một chút, mà không phải phú quý như vậy. Ngươi nếu thật sự muốn thêm chút đồ ăn, trái lại có thể lấy thêm tiền riêng kêu Lý thẩm tới làm cho ngươi.”
“Đại tẩu ngươi nói đúng!”
Một âm thanh suy yếu từ ngoài cửa vang lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Tần lão thái thái đang được Đinh ma ma đỡ đi vào, không khỏi nhất thời đứng dậy ra hành lễ đón vào.
“Tổ mẫu.”
“Lão thái thái an.”
“Mẫu thân.” Vương thị tiến lên đỡ bà, giọng nói đầy quan tâm: “Ngài sao cũng ra đây?”
Tần lão thái thái ngồi vào chủ vị, nhìn quanh một vòng, uy nghiêm đầy mặt mở miệng: “Ta không tới, liền quên mất chúng là bị Thánh Thượng xét nhà, Tần gia lý nên cụp đuôi làm người.”
( Hết chương )
Pass từ chương 11-50 là 2, và phải đăng nhập tài khoản
truyenHD thì mới xem được nha mọi người.