Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 9: Độc tố thần kinh số bảy (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Lưu ý: mọi chi tiết đều là giả tưởng, không tồn tại dựa trên bất cứ một cơ sở khoa học nào.

_Giới thiệu độc tố thần kinh có trong truyện_

Độc tố thần kinh số không: độc tố nhẹ nhất trong số bảy độc tố thần kinh nguy hiểm nhất đối với tính mạng của con người. Mang một màu xanh

dương nhàn nhạt, có mùi rất thơm cuốn hút mọi vật. Nói là nhẹ thôi nhưng nó có thể thừa sức khiến một người đang khỏe mạnh lập tức rơi vào tình

trạng nửa tỉnh nửa mê. Giống kiểu ý thức còn rất rõ ràng nhưng cơ thể

hoàn toàn mất đi sự điều khiển của bản thân. Tuy nhiên, đây là nhẹ nhất

nên có thể đối với những người thể lực mạnh mẽ có thể chịu đựng được

mười bốn tiếng cho tới khi có thuốc giải và được triệt tiêu hoàn toàn.

Độc tố thần kinh số một, số hai và số ba: cả ba loại độc tố này đều mang một màu trắng hơi đυ.c, có mùi dịu

nhẹ dễ gây nghiện. Có một đặc tính đặc trưng của mỗi loại, nếu ai là cao thủ trong các loại độc tố có thể dễ dàng nhận ra đâu là độc tố số mấy.

Vì đặc tính của ba loại độc tố này rất rõ rệt nên người khác có thể dễ

dàng tránh đi. Nhưng đã nằm trong những loại độc tố nguy hiểm nhất nên

nó không thể dễ dàng để con mồi đi như thế được. Nếu có hơi người lướt

qua nó hoặc cố tính tránh né, cả ba loại độc tố này đều tự hình thành

dạng khí màu vàng nhạt bao phủ hết cả người khiến nó từ dạng lỏng trở

thành dạng khí. Sau đó từ từ thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng của con mồi,

khiến con mồi lập tức bất tỉnh nhân sự. Riêng độc tố số một và số hai có thể khiến con mồi bị tê liệt tay chân chứ không rơi vào hôn mê.

Độc tố thần kinh số bốn và số năm:

hai loại độc tố này không màu, có mùi đắng ngắt rất khó ngửi. Là dạng

khí, loại số bốn có màu xanh lá và số năm có màu xanh lục, chỉ cần khiến hai loại độc tố này đi sâu vào cơ thể, có thể gây choáng váng mà hôn mê suốt tuần lễ. Nếu hít vào loại độc tố này sâu hơn nữa, liền mất mạng.

Độc tố thần kinh số sáu: đây là loại

độc tố vô cùng nguy hiểm, không dễ dàng nhìn thấy và càng không dễ dàng

ngửi thấy. Loại độc tố này đặc biệt ở chỗ chả phải dạng lỏng cũng chả

phải dạng khí. Nó là một loại dung dịch có thể hóa đá mỗi khi có tác

động của nhiệt độ cao trên bốn mươi độ C, nhiều khi có thể giả dạng là

đá cho vào nước để gây chết người. Nó như một viên đá thường, khi gặp

nước cũng tan. Vị của nó hơi ngòn ngọt, không dễ dàng nhận ra. Loại độc

tố này có thể gϊếŧ người ngay tức khắc, khiến nạn nhân liền tử trận tại

chỗ mà chưa kịp hiểu lý do tại sao mình chết.

Độc tố thần kinh số bảy: đây là loại

độc tố cực kỳ nguy hiểm, nó không màu, không mùi và không vị. Kể cả các

cao thủ nếu không để ý kĩ thì hoàn toàn có thể bị loại độc tố này hại

chết bất đắc kỳ tử. Nó có thể biến hóa thành bất cứ dạng nào, mãi mang

một màu trong suốt. Đây là loại độc tố đáng sợ nhất, đến cả người sử

dụng nó cũng phải rất cẩn thận. Nếu không, chỉ sợ chưa kịp sử dụng đã

lập tức đi chầu diêm vương. Loại độc tố này khi xuất hiện mà phát hiện

có hơi người, lập tức vô hình xâm nhập vào trí óc của người này, khiến

tâm trạng và cảm xúc lập tức bị rối loạn. Có nhiều người, vì loại độc tố này gây đau đớn đến tinh thần, mà tự tay kết liễu mạng sống của bản

thân để thoát khỏi sự dằn vặt này. Có người cho dù chịu đựng được nhưng

cũng chết không rõ lý do. Đây là loại mà các nhà khoa học hàng đầu đang

nghiên cứu với mong muốn nhìn thấu nó, nhưng cho đến nay không một ai có thể làm được. Điểm yếu của độc tố thần kinh số bảy là không thể tồn tại dưới nền đất. Nếu bị rơi xuống đất thì dạng khí trở thành dạng lỏng mà

dạng rắn cũng trở thành dạng lỏng.

Nhưng đã có độc thì phải có thuốc

giải. Dù độc tố thần kinh số bảy có kinh khủng thế nào thì người chế tạo ra nó ắt hẳn cũng phải có thuốc giải. Chỉ là, đưa thuốc giải có đến kịp hay không thôi!

Di Hân chần chừ đứng ngoài căn phòng của

mình, cô không dám đi vào đó, cô rất sợ phải đối mặt với khoảng không

trống rỗng cô đơn đến đau đớn như thế. Cô sợ rằng cô sẽ gục ngã một lần

nữa… Cô sợ rằng gục ngã rồi cô sẽ không thể đứng dậy được nữa… Cô sợ

lắm!!!

Lúc trước, ba mẹ rất yêu cô, ba mẹ luôn dành cho cô những thứ tốt

nhất. Cô biết, tương lai sau này của cô sẽ rất khó khăn, sẽ chỉ chìm

trong máu tanh, sẽ chỉ chìm trong tội lỗi. Thế nhưng ba mẹ lại cho cô

biết rằng, dù máu me có bẩn tươi thế nào đi chăng nữa, vẫn còn tình

thương ruột thịt tồn tại trên thế giới này, cô có đau đớn cứ về đây ngủ

yên trong tình thương của ba mẹ, cô có mệt mỏi cứ về đây được ba mẹ vỗ

về… Thế mà giờ đây, cô đâu còn được cảm nhận tình thương ấy nữa đâu?

Trách nhiệm này quá lớn, đổ ập trên đôi vai nhỏ nhắn của cô… Tại sao? Số phận sinh cô ra lại chịu đựng tổn thương đến thế này? Suốt bảy năm qua, cô vốn nghĩ rằng thôi không sao cả, cô rèn luyện được cho bản thân

không còn cái cảm xúc thương yêu, cô vốn nghĩ rằng cô sẽ kiềm chế được

cảm xúc của mình. Thế mà… Chết tiệt! Cô không làm được!

Hít một hơi thật sâu, từ tốn đẩy cửa phòng bước vào…

Căn phòng rộng lớn một màu trắng lạnh lẽo, không khí ngưng đọng lâu

nay bởi sự xuất hiện của cô càng thêm u ám vài phần. Lúc trước, cô rất

thích màu trắng, cái màu thanh khiết nhưng u buồn. Mẹ cô nói rằng cô rất hợp với màu trắng, vì lúc ấy trông cô rất giống thiên thần đã ban cô

đến với ba mẹ. Thế nhưng cái màu sắc đơn thuần ấy tại sao lại biến thành thế này? Cái màu sắc thuần khiết dịu dàng ấy lại mang đến cho người

khác một sự đau đớn đến thấu tâm can. Cái màu sắc mà cô yêu nhất cớ sao

lại mang đến cho cô một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương thế này?

Đôi đồng tử tím lạnh lẽo vô cảm liếc nhìn xung quanh.

Căn phòng tuổi thơ của cô tràn ngập màu hồng. Không một chút bụi bẩn,

có lẽ sau khi cô rời khỏi đây Kỳ Dương vẫn cho dọn dẹp thường xuyên, tất cả mọi thứ vẫn y nguyên như lúc đầu. Cảnh vật vẫn còn đó, người lại rời đi đâu mất rồi? Trên chiếc bàn đặt cạnh giường, còn có một bình cắm hoa hồng đỏ rực, loài hoa đẹp mà sắc nhọn giống hệt như bản thân cô. Không

hiểu sao, khi nhìn đóa hoa tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời ấy cô lại cảm thấy có điều gì không đúng.

Thôi bỏ đi, bỏ đi! Có lẽ do trời sinh cô có mẫn cảm với những thứ bình thường thế này. Không những thế, chắc do nhạy cảm trong giới độc dược

khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Cô vào đây, là muốn bản thân đối mặt với cái nỗi sợ hại vô hình mà cô

mang suốt bảy năm nay. Cô cho phép bản thân được giao động với nỗi sợ

hãi mà cô muốn quên đi, đây là lần cuối cô cho phép bản thân yếu đuối.

Cô biết rằng, mai thôi cái cảm xúc này trong cô sẽ nhanh chóng tan biến, trở lại với con người mà cô nên trở thành….

Bỗng…

Di Hân chết lặng khi vừa đối diện với nó.

Cô đứng lặng đi nhìn xung quanh, sâu trong đôi mắt tràn ngập sự uất phẫn cùng bi thương.

Từng đoạn phim xám xịt không màu cứ thế lần lượt tua lại trong cô, cứ

thế lần lượt gợi lại cho cô những ký ức tươi đẹp nhất mà cô đã đánh mất.

“Ba mẹ, ba mẹ có thương Hân không ạ?” giọng nói trẻ con non nớt vang lên.

Di Hân lúc này mới bốn tuổi. Lúc ấy, cô đang ôm một con gấu nhỏ ở trên giường, ngây thơ hỏi ba mẹ với vẻ mặt ngô nghê. Còn ba mẹ cô, mỉm cười

dịu dàng với cô, đấy là khoảnh khắc mà cô không bao giờ có thể quên được ở cuộc đời này, cái khoảnh khắc ấm áp mà cô rất nhớ, cái cảm giác hạnh

phúc mà cô rất yêu.

“Hân ngoan! Ba mẹ chỉ thương Hân thôi!” một người phụ nữ khá trẻ vuốt tóc cô gái nhỏ.

Người đàn ông điển trai mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé và người phụ nữ đó bằng ánh mắt đầy thương yêu.

Một nhà ba người hạnh phúc, những giây phút yên bình lặng lẽ trôi qua! Cô bé đó vẫn vô tư nở nụ cười nào biết sau này chuyện gì đến với cô?

Ánh mắt vô cảm… Cô không thể khóc, nước mắt trong cô cạn kiệt từ lâu

rồi! Lúc này, cô chỉ thấy cô đau đớn quá! Cả người cô như được đưa vào

máy tra tấn tàn khốc, toàn thân đau đớn vô cùng…

Đau thương lại một lần nữa tìm đến cô!

Hướng đôi mắt buồn ra ngoài sân đối diện với căn phòng của cô.

“Ngựa ba nhanh lên a…”

Cô bé ngồi trên vai của người đàn ông, tay túm chặt vào mái tóc đen

nhánh, hoàn toàn coi người đàn ông đó như một chú ngựa dành riêng cho

mình.

Người đàn ông mỉm cười, giữ chắc để không cho cô bé ngã xuống. Anh dậm dậm chân:

“Ngựa ta đi nhanh đây! Hân còn kêu nữa ngựa ta cho Hân ngã này… Ta ăn thịt Hân nữa…”

“A! Mẹ ơi! Ngựa ba ăn thịt Hân…” cô bé tỏ vẻ sợ hãi quay qua người mẹ hét ầm lên.

“Hân ngoan nào. Ba đùa con đấy!” người phụ nữ đang xỏ từng xiên thịt

nướng ngoảnh mặt lại cất giọng dịu dàng. Khóe mắt thể hiện rõ sự vui vẻ.

Một nhà ba người vui đùa bên nhau, hưởng thụ từng giây phút vui vẻ.

Nào hay sau này họ phải chia cắt nhau?

Ba mẹ… Về với con đi!

Lúc trước, ba cô xây phòng cô và phòng của ba mẹ thông với nhau bằng

một cánh cửa. Chỉ cần có chuyện gì, cô có thể chạy sang đó.

Di Hân bước tới tới cánh cửa màu nâu được trạm khắc tinh xảo đối diện

với cô, nó ở đó lặng yên một cách đáng sợ, không còn những lần dập cửa

liên hồi bởi cô bé nghịch ngợm nào đó, không còn những lần mẹ giận ba mà chạy sang nằm ngủ với cô, cũng chả còn những lần ba trốn mẹ chạy sang

đây…

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Phả vào mặt cô là một luồng không khí lạnh lẽo.

Đập vào mắt cô là một loạt những tấm vải trắng che tất cả đồ đạc có

trong căn phòng rộng lớn. Chính tay cô là người đã cho nó vào mà đúng

không? Là cô đã quyết định cất hết những kỉ niệm đau đớn ấy lại đúng

không?

Bước tới bức tường đối diện, nơi đây lúc trước là treo ảnh của gia

đình cô. Cô đưa đôi tay ra cầm lấy tấm vải trắng dính đầy bụi bẩn ấy, cô dùng sức kéo mạnh tấm vải ném thẳng ra đằng sau.

Di Hân đứng đờ đẫn trước khung hình trống rỗng. Bức ảnh gia đình của cô đâu? Nó ở đâu? Nó rõ ràng nằm ở đây mà?

Cảm xúc tức giận trong cô tăng lên vùn vụt! Là kẻ nào? Là kẻ nào dám gỡ bức hình của gia đình cô xuống?

Một con người luôn giữ trạng thái trầm lặng như Di Hân lúc này đang

nổi điên. Sát khí tỏa ra rất nồng đậm, không khí xung quanh đã sớm đóng

băng bởi nhiệt độ từ cơ thể của Di Hân. Đôi mắt tím vốn băng lãnh nay đã hằn tia máu, cô không thể khống chế tâm trạng của mình, lúc này đây cô

muốn gϊếŧ người!

Giật mình trước suy nghĩ đáng sợ của mình, Di Hân chợt nhận ra tại sao cô lại cảm thấy bình hoa hồng kia có chút kỳ lạ.

“Chết tiệt! Số bảy!” cắn chặt môi chửi rủa, sao cô lại có thể lơ là

đến thế? Thế mà cô dám tự hào rằng mình là cao thủ của cao thủ trong độc dược sao? Ngu ngốc!

Di Hân kìm ném cảm xúc, càng cố sức cắn mạnh làn môi anh đào đến nỗi

bật máu. Mẹ kiếp! Vào phòng của chính bản thân bị hạ độc!!! Đây chắc

chắn là sự thật gây mất mặt nhất của cô!

Sự thật rằng cô đang nghiên cứu độc tố thần kinh số bảy này, đang trên phương diện bí tắc toàn tập! Nhưng cô biết một điều rằng bản thân một

người thường như cô hoàn toàn không có khả năng chống lại số bảy!

Bây giờ, cô nên để mặc cho số bảy khiến đầu óc cô như bị điều khiển hay nên gắng sức mà chống chọi nó?

“A…” đầu cô rất đau, vô cùng đau, đau đến nỗi chỉ chực cô phát điên

lên mà nổ tung. Gục xuống nền đất lạnh, cô bất lực rồi! Đi vào đây, cô

chẳng mang theo cái gì. Đến cả đôi giày có chứa độc tố số bốn cô cũng

ném đi.

Cô lúc này không thể khống chế bản thân mình được nữa, đầu óc cô cứ

liên tiếp hiện lên những nỗi đau đớn dằn vặt cô suốt bao lâu nay. Di Hân dường như phát điên, đưa tay lên vò đầu tóc rối tung rối mù.

Nộ khí càng lúc càng tăng, Di Hân nhảy chồm vào những tấm vải trắng,

thô bạo kéo mạnh ra. Cô kéo mạnh đến nỗi tấm vải còn rách nham nhở, cô

rất khó chịu, rất muốn tìm một cái gì đó khiến bản thân thỏa mãn cơn

thịnh nộ. Như một con mãnh thú ngủ say nay đã thức dậy và muốn cắn xé

những thứ gì khiến nó bực bội.

“Rầm.”

“Choang…”

“Bịch.”

“Rắc… Rắc…”

Di Hân với đôi mắt đỏ quạch, đầu tóc rối bời lao vào những đồ đạc còn

sót lại trong căn phòng rộng lớn. Cô cứ thế đập nát hết những thứ khiến

cô phát điên, dùng tay không bẻ toàn bộ những vật nhỏ nhắn. Cứ thế chẳng mấy chốc cô đã làm căn phòng trở nên tan hoang đáng sợ. Thế nhưng,

những thứ này vẫn chưa làm giảm nộ khí của cô, cô phải làm gì bây giờ?
« Chương TrướcChương Tiếp »