Chương 8: Trở về đại bản doanh

Phi cơ riêng của Nguyễn gia bay từ Las Vegas, Mỹ tới Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.

Trong một khoang riêng biệt, Di Hân lúc này đang ngủ trong lòng của

Chấn Phong. Hai người tựa vào nhau mà an giấc, bình yên vô cùng. Liệu họ có thể giữ khoảng khắc này đến bao lâu?

Tới khi có tiếng gõ cửa, thông báo vào bên trong:

“Bà chủ và thiếu gia, gần đến nơi rồi ạ!”

“Tôi biết rồi.” Chấn Phong mở mắt, trả lời vọng ra bên ngoài.

“Vâng.”

Chấn Phong khẽ nhăn mày, cậu có cảm giác bất an… Từ giờ phút này, Di

Hân và cậu đã quay trở lại vị trí của mình. Trở lại với thân phận đã

được định sẵn.

Chấn Phong quay qua định kêu Di Hân dậy thì thấy cô đã tỉnh từ lúc nào và đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó xác định.

“Di Hân. Chúng ta về rồi…”

“Phong à. Em có sai khi quyết định như thế không?” Di Hân nhàn nhạt mở

lời, đôi đồng tử màu tím mông lung liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em không sai! Em còn cả trách nhiệm to lớn phải gánh vác ở phía sau.

Anh tin ở em, cô chú đều tin ở em! Cả gia tộc tự hào về em!”

Nhìn vào đôi mắt đen trầm ổn đó, cô có lòng tin hơn hẳn. Đúng vậy, cô

phải tự làm chủ cuộc sống của mình. Sao có thể để một lời đe dọa làm lay động chứ? Cô thương mẹ cô, cô gắng sống bảy năm qua cũng chỉ vì gia

đình của cô. Giờ manh mối về mẹ đã xuất hiện, cô không tin cô không thể

không tìm ra được bà. Cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra mà thôi!

Trần Khắc Duy không thể dấu mãi được, để cô chống mắt lên xem hắn định

làm gì cô!

Hôm nay, Di Hân diện đầm body màu đen vừa kín đáo vừa thanh lịch, bên

ngoài cô khoác áo cardigan xám, đeo đôi giày cao gót đế bằng. Mái tóc

nâu xõa thẳng tự nhiên, vẫn gương mặt băng lạnh ngàn năm. Cô toàn thân

một màu đen bí ẩn, y như cuộc sống bảy năm qua của cô, y như tâm trạng u ám của cô. Mãi không thể có ánh sáng!

Sân trước của biệt thự Nguyễn gia hôm nay có vẻ náo nhiệt quá! Tất cả

thành viên trong gia tộc đều tập trung ở đây. Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi cô gái là người thừa kế hợp pháp mà biệt tích suốt bảy năm… Họ chờ đợi

giây phút này suốt bảy năm rồi, chờ đợi giây phút mà quyền hành của gia

tộc trở về tay người thừa kế duy nhất mà họ thừa nhận.

Khi nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Di Hân, bảy năm rồi không gặp, hình như cô đã trưởng thành lên nhiều rồi.

Những người ở đây dường như vỡ òa.

Di Hân trở về rồi. Trở về đem lại cuộc sống bình yên cho họ. Họ sẽ không còn phải sống trong áp lực nữa!

Lạnh nhạt đảo mắt qua dò xét từng gương mặt đầy cảm xúc của những người đứng ở đây, Di Hân bất chợt nổi da gà.

Những con người này, lúc trước lộng hành trong gia tộc. Ba cô mắt nhắm mắt mở không quan tâm. Bây giờ định diễn trò trước mặt cô?

Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi bước tới chỗ Di Hân, toàn thân một bộ âu phục đen chỉnh tề, gương mặt điển trai đã có tuổi toát lên vẻ cao quý, mỉm cười gọi Di Hân:

“Hân! Về rồi hả?”

Nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc, trong lòng bất giác dâng lên một

cảm xúc khó nói bằng lời. Cô cảm tưởng như nước mắt sắp trào ra ngoài mà nhào về phía giọng nói kia khóc òa lên, Di Hân xúc động nhìn về phía

người đàn ông ấy, giọng nói chợt lệch đi mà kêu:

“Chú Dương…”

Kỳ Dương không kém hơn tuổi ba cô là bao, bảy năm trôi qua, thời gian

có lẽ không ảnh hưởng gì nhiều tới khí phái của người đàn ông này nhưng

nhìn chú ấy xem, trên gương mặt điển trai đã xuất hiện nếp nhăn, mái tóc đen nhánh điểm vài sợi bạc. Ắt hẳn người đàn ông này đã phải lao tâm

khổ tứ rất nhiều vì gia tộc của cô.

Đến lúc cô cho người chú đáng kính này về nghỉ ngơi rồi! Thời gian qua, chú đã vất vả nhiều rồi!

Gắt gao ôm chặt lấy Kỳ Dương, Di Hân cảm thấy rất hạnh phúc. Một màn

tình cảm sùi sụt diễn ra khiến mọi người ở đây bỗng cảm động theo.

“Cháu xin lỗi! Cháu xin lỗi chú nhiều lắm!”

“Con bé này, lớn rồi mà còn như con nít! Tại sao lại xin lỗi chú? Bây

giờ bé con về rồi thì phải thay ba con quản lý gia tộc thật tốt nhé!” Kỳ Dương mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Di Hân.

Bảy năm trôi qua, Di Hân vẫn như xưa. Dù vẻ ngoài băng giá nhưng bên

trong rất mềm yếu, hắn là người nhìn cô lớn lên, hắn là người theo dõi

cuộc sống của cô, năm cô phải tham gia vào khóa huấn luyện tàn khốc dành cho những sát thủ tương lai, hắn biết Di Hân rất giỏi, cô có thể đưa

Nguyễn gia lên đến đỉnh cao của thế giới trong tương lai. Hắn chỉ mong

rằng, cô có thể vứt bỏ thù hận mà an tâm sống tốt, hắn không muốn một cô gái mười bảy tuổi mà hắn thương yêu như con ruột cứ mãi sống trong hận

thù đã nhuốm đầy máu tanh như thế...

***

“Chào mừng đại tiểu thư trở về!” tiếng đồng thanh của mọi người có mặt trong đại sảnh đều đặn vang lên.

Những gia nhân ở đây xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt cúi đầu cung kính chào đón người thừa kế trở về.

Bảy năm trước, đại tiểu thư là bảo bối của ông chủ và bà chủ. Nghe nói cô bé này vô cùng đặc biệt! Được xác định là người thừa kế gia tộc ngay từ khi sinh ra vì một lý do nào đó mà chỉ những người có quyền hành cao nhất trong gia tộc mới được biết. Đó là lý do tại sao những người ở đây đều tôn sùng cô như một vị thánh.

Tám tuổi, cô bé này như một thiên thần, khả năng đặc biệt hơn người được bộc lộ rõ.

Đặt trên vai một trọng trách nặng nề, cô bé này vẫn tươi cười như gió

xuân, tựa như nắng mai. Không hề có chút mảy may quan tâm đến vấn đề đó!

Mười tuổi, cô bé này từ trung tâm đào tạo sát thủ giỏi trở về.

Nhớ lại ngày hôm đó, cô bé này xuất hiện thực sự dọa người. Từ cô, thể hiện rõ sát khí nồng nặc, đôi mắt tím kia lạnh đến thấu xương. Một thân khí chất băng giá, khiến mọi người xung quanh không tự chủ được mà bị

dọa sợ.

Mười tuổi, những kẻ đắc tội tới gia tộc của cô, một tay cầm hai khẩu súng, cô tự đi xử lý những kẻ đó.

Mười tuổi, cô bé này là một sát thủ chuyên nghiệp. Gϊếŧ người không ghê tay.

Sinh tồn trong một thế giới đẫm máu me, tất cả đều tự rèn luyện cho

bản thân một tinh thần thép. Đều phải sống trong mặt nạ, tất cả đều phải giẫm đạp lên nhau để sinh tồn!

“Xin chào mọi người!” giọng nói băng giá từ tốn vang lên khiến những người này bất giác run rẩy.

Một luồng khí lạnh len lỏi vào lòng những người ở đây, thầm kêu không

ổn. Kỳ Dương kia đã khủng khϊếp, nay đại tiểu thư này còn kinh khủng

hơn.

“Hẳn là mọi người còn nhớ tôi chứ?”

“Nhớ ạ!” mọi người đồng thanh trả lời.

“Hẳn là mọi ngươi còn nhớ mình làm việc ở đâu chứ?

“Nhớ ạ!”

“Vậy mọi người đã từng phản bội nơi mọi người làm việc chưa?”

“Chưa ạ!”

“Thật chứ?”

“Vâng!”

Bất chợt một số người trong đám người này chột dạ. “Đã từng phản bội

nơi làm việc chưa?” dĩ nhiên là rồi! Bên kia người ta cho điều kiện hậu

hĩnh hơn thì dại gì mà không nghe? Vì chủ yếu họ cần tiền để nuôi sống

bản thân và gia đình.

“Tôi sẽ không nói nhiều. Hôm nay tôi trở về, chỉ mong rằng Nguyễn gia

sẽ không có bất cứ một con chuột nhắt nào. Chỉ sợ rằng nếu để tôi bắt

được, hình phạt không đơn giản đâu!”

“Vâng ạ!”

“Còn một điều nữa. Tôi trở về là để tiếp quản gia tộc này! Tôi không

giống ba tôi mà mắt nhắm mắt mở thả lòng cho các người. Tôi cũng không

giống chú Dương hà khắc như thế… mà tôi độc ác hơn thế!”

Khi cô vừa dứt lời, những người đứng ở đây mặt ai nấy đều tái mét, họ sợ muốn xỉu. Kỳ Dương tàn ác như thế nào không phải mọi người chưa từng trải qua, chỉ là nếu Di Hân còn tàn nhẫn hơn Kỳ Dương thì e rằng những

ngày tháng sau này sẽ rất khó sống!

“Chị Hân…” một thanh âm nhẹ nhàng xen vào không khí quỷ dị ngưng đọng

tại nơi này, khiến Di Hân bất chợt quay về phía chủ nhân của giọng nói

ấy mà mỉm cười.

Giọng nói đó thuộc về Nguyễn Ngọc Di Dung – con gái của cậu năm trong

nhà, em trai của ba Di Hân. Theo họ hàng, Di Dung gọi Di Hân là chị và

hơn Di Hân bốn tuổi.

Dịu dàng nở nụ cười, Di Hân nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình bằng ánh bằng đầy yêu thương:

“Tiểu Dung, chị về rồi!” (mẹ của Di Dung không phải người Việt Nam, vì

hồi nhỏ Di Hân và Di Dung rất thân với nhau nên Di Hân học cách gọi của

mẹ Di Dung.)

“Chị đi lâu quá! Em nhớ chị lắm.” – cô gái trẻ xà thẳng vào Di Hân, ôm chặt lấy người chị lâu năm chưa gặp.

Di Hân thực sự rất yêu thích người em gái hơn mình bốn tuổi này, vừa trong sáng lại thuần khiết.

Nguyễn gia, đời của ông nội Di Hân sinh được năm người con trai và hai người con gái. Ba của Di Hân là con trai thứ hai, trước ông là một người anh trai và một người chị gái, ai nấy

đều đã có gia đình riêng của mình, không quản chuyện của Nguyễn gia

nhưng những đứa con của họ hay những người anh của Di Hân đều nắm giữ vị trí quan trọng trong gia tộc. Ba của Di Dung, Di Hân gọi bằng chú sinh

được hai người con gái và một người con trai. Di Dung là con gái thứ

hai, gọi là tam tiểu thư của Nguyễn gia. Lúc nhỏ, Di Dung và Di Hân rất

thân thiết như hai chị em ruột thịt. Cho đến năm Di Hân tám tuổi bỗng

phải đi một nơi nào đó mà Di Dung không biết. Hai năm sau, Di Hân trở về và thành con người khác khiến Di Dung sợ hãi, người chị dịu dàng tựa

ánh ban mai lúc trước của cô đâu?

Vì chuyện này mà Di Dung và Di Hân

không nói chuyện một thời gian dài, Di Dung lúc ấy vẫn là một đứa trẻ

chưa hiểu chuyện, cứ ngỡ rằng Di Hân đã thay đổi và không còn thích

mình. Di Dung lớn thêm chút nữa mới biết rõ chuyện, chính cô là người đã tìm đến Di Hân và xin lỗi. Tưởng rằng Di Hân sẽ lạnh lùng với mình

nhưng không… quan hệ chị em máu mủ giữa hai người lại như xưa. Cô luôn

ngưỡng mộ Di Hân, luôn theo Di Hân để học việc. Chuyện xảy ra với bác ba thực sự khiến cô rất đau buồn, cho tới phút cuối cùng bác ba vẫn suy

nghĩ vì mọi người trong gia tộc.

Trước ngày bác ba mất tích một ngày,

hôm ấy bác ba đã tụ họp tất cả mọi người và yêu cầu mọi người ra nước

ngoài hoặc đi đâu đó tránh xa đại bản doanh. Để lại đại bản doanh ngày

hôm đấy chỉ còn bác ba và vợ, không ngờ rằng tin tức đến tiếp theo là

bác ba cùng vợ đã mất tích, đến Di Hân cũng biến mất. Đại bản doanh ngày hôm ấy xơ xác tiêu điều, vỏ súng vỏ đạn rơi ra liên miên, máu me khắp

nơi đều có. Nếu bác ba không kêu tất cả mọi người trong gia tộc lánh tạm đi thì liệu Di Dung còn đứng đây không?

Di Hân, người chị gái kém tuổi cô thực

sự rất mạnh mẽ… Cô rất yêu Di Hân, cả đời này có Di Hân là chị gái cô

cũng mãn nguyện rồi.

Di Hân nhìn gương mặt xinh đẹp mà cô yêu thương kia, bất giác nhớ tới

người em gái còn lại của cô, cũng là chị gái của Di Dung. Người em gái

kia tên Di Phương, cô ta có sắc có tiền, sinh ra trong một gia tộc giàu

có như Nguyễn gia mà vẫn ghen tị với Di Hân.

Di Hân lại càng không thể quên được, chuyện xảy ra với ba mẹ cô bảy năm trước một phần cũng dính níu tới Di Phương.

Lúc trước quan hệ giữa cô và Di Phương vốn không được tốt.

Di Phương không thích cô và cô lại càng không ưa cái bộ mặt giả tạo của

cô ta. Cô biết sinh ra và lớn lên trong một gia tộc nổi tiếng ở hắc đạo, ai nấy đều già trước tuổi. Hiếm lắm mới gặp được người còn trong sáng

và thuần khiết như Di Dung, Di Dung và Di Phương là chị em sinh đôi, quả là cùng một quả trứng mà tính cách hoàn toàn trái ngước mà.

Di Hân là ai mà không thể nhìn ra bộ mặt thật của Di Phương? Thực sự cô

rất dị ứng với bộ mặt giả tạo đến quá thật của cô ta, nhiều lúc cô không thể kiềm chế nổi chỉ muốn bay thẳng vào xé rách cái bộ mặt giả dối của

cô ta ra, quá kinh khủng!

Nếu tìm ra cô ta, cô không bao giờ tha thứ cho dù cô ta có mang chung

dòng máu với cô đi chăng nữa! Động tới người thân của cô, có chung mười

cái máu mủ ruột thịt cô cũng không bao giờ tha!

Bỗng Di Hân né gọn sang một bên, sát khí tỏa ra nồng nặc. Đôi đồng tử

tím tức giận phi thẳng tới chỗ cánh cửa kia, thò tay vào bên trong kéo

một tên ở trong đó ra ngoài và ném thẳng xuống đất. Dám phi ám khí tới

phía cô, cô phải xem người này rốt cuộc có gan tới mức nào?

Ánh mắt cao ngạo lạnh lùng tức giận nhìn tên đó, cô sẽ không mất thời

tra hỏi hắn để làm gì, một sát thủ như hắn dám đột nhập vào đây chắc

chắn rất giỏi, mà người giỏi thường rất trung thành với chủ. Chi bằng

gϊếŧ trước đi để trừ họa sau này có thể gây bất lợi cho cô.

“Chọc vào ta không đúng lúc, ngươi đúng là con rùa xấu số nhất rồi!”

nhếch khóe miệng xinh đẹp một cách tàn nhẫn, tựa như ác quỷ tới từ địa

ngục.

Cô không đeo găng tay, cũng chẳng mang súng theo. Trực tiếp dùng tay gϊếŧ hắn rất bẩn, tặng hắn mũi dao vậy!

Di Hân dẫm mạnh vào ngực tên đó khiến hắn không tự chủ được mà phun một

ngụm máu ra ngoài, lập tức hắn cảm nhận được có một thứ gì đó rất sắc

đâm xuyên qua lục ngủ ngũ tạng khiến hắn rất đau đớn!

Hắn vốn là sát thủ giỏi nhất bên cạnh lão đại, vì lão đại tin tưởng hắn

sẽ không chết và sẽ thành công trong việc ám sát chủ nhân tương lai của

Nguyễn gia nên cử hắn đi. Ai ngờ, vừa ra tay đã không trúng lại còn chết một cách thảm hại thế này?

Khoan đã! Hình như… cái thứ sắc bén đó có độc?

Sao hắn lại quên rằng chủ nhân tương lai của Nguyễn gia là một người có

hứng thú với độc dược? Vũ khí của người này đều được tẩm độc có khả năng chết rất cao và không có khả năng hóa giải?

Lần này, là hắn tính toán sai rồi!

Cơn tức giận như được giải tỏa, Di Hân tiện tay ném luôn đôi giày có độc dược sang một bên, đi chân trần lại gần chỗ của Chấn Phong:

“Dọn!”

Di Hân lập tức quay ngoắt đi, bóng dáng yêu kiều bước lên lầu trên dần biến mất sau cánh cửa to lớn.