Bảy năm sau.
Casino, Las Vegas.
Trên căn phòng cao nhất.
Một cô gái trẻ tuổi đang tựa vào chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ trong suốt, mi mắt khép hờ, mái tóc nâu hơi rối vương trên gương mặt tinh xảo với
làn da trắng không tỳ vết, sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi anh đào quyến
rũ, làn mi cong vυ"t, có lẽ đây là một kiệt tác hoàn hảo của thượng đế.
“Thiếu gia Correy, bà chủ đang nghỉ ngơi.” tiếng vệ sĩ đứng bên ngoài nói vọng vào.
“Cậu lui đi.” người con trai tên Correy kêu vệ sĩ đi xuống rồi khẽ mở cửa bước vào.
Cậu lại gần cô gái kia, đáy mắt xẹt qua tia yêu thương, khóe miệng
cười dịu dàng. Correy ngồi xuống gần cô, chống tay lên cằm ngồi lặng yên nhìn cô.
Đôi mắt khẽ mở, ánh mắt tím đó hơi mơ màng, mông lung liếc nhìn chàng trai bên cạnh. Cô mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng:
“Cor!”
“Amy, trong khi ngoài kia sắp xảy ra chiến tranh mà em vẫn vô tư ngủ?” Correy mỉm cười trêu chọc Amy.
Cậu muốn gợi lại trong cô gái này nụ cười chăng?
“Nhàm chán!” cô gái trả lời bằng giọng dửng dưng.
Câu trả lời vô tâm của cô đã thành công đánh tan nát hứng thú trong Correy khiến mặt cậu đen thui lại.
“…”
Amy khẽ nhắm mắt, rõ ràng rồi đấy, cô vốn không quan tâm đến sự vui tính của cậu. Cái cô quan tâm là cậu muốn nói gì thôi!
Biết mình không thể trêu đùa được, Correy nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, cậu hắng giọng:
“Sắp tới thời điểm đó rồi Amy!”
“Em biết! Trần gia tuyệt đối không được tồn tại nữa. Bọn họ phải trả giá tất cả những gì đã gây ra. Nợ máu phải trả bằng máu!” giọng nói kiều mị nhấn mạnh từng chữ, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên khiến người khác
không khỏi sợ hãi.
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt không đành lòng. Đây có phải những gì cô chú
muốn không? Muốn cô sống trong hận thù? Muốn cô lúc nào cũng đau đớn dằn vặt bản thân?
Cậu biết cô đang đi sai đường rồi! Nhưng tính cô cố chấp lắm, cậu
phải làm gì để kéo cô trở lại với con người thật? Phải làm gì để kéo cô
về con đường mà cô nên đi?
“Amy… Đã bao giờ em nghĩ tới cô chú không muốn em như hiện tại chưa?”
“Cor à! Đối với em, những điều như thế không quan trọng nữa rồi. Anh
nhìn đi, suốt bảy năm qua em nhận lại được điều gì? Ba vẫn cứ nằm đó, mẹ vẫn chưa tìm thấy! Em phải làm gì đây? Sống một cuộc sống an nhàn nhìn
kẻ thù thế lực ngày càng lớn hay sao? giọng nói đay nghiến chán ghét
vang lên.
“Nhưng…” Correy ngập ngừng nhìn Amy bằng ánh mắt thương xót.
“Em không cam tâm! Chừng nào trả được thù này, tâm của em mới yên ổn!”
Cảm xúc lúc này của Correy là gì? Đồng cảm với sự mất mát của cô? Hay thương xót cho cô?
Một cô gái mười bảy tuổi mang trên mình trách nhiệm gánh vác cả gia tộc. Có nặng nề với cô quá không?
Đến lúc cô chính thức ngồi lên vị trí chủ nhân của gia tộc họ Nguyễn,
cô sẽ phải đối mặt với vô vàn sự nguy hiểm luôn rình rập bản thân. Sẽ
gặp nhiều khó khăn trắc trở trên con đường sau này. Cô có chịu nổi
không?
Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật tròn mười bảy tuổi của cô.
Sắp rồi! Sắp đến ngày đấy rồi!
Nhàn nhạt nhìn ra bầu trời ảm đạm, ánh mắt giảo hoạt khó đoán. Cô đang suy nghĩ điều gì?
Nghĩ đi, cô còn gì để suy nghĩ ngoài hận thù?
Chỉ cần nghĩ tới Trần gia là cô không thể chịu đựng được rồi.
Vì ba mẹ, vì gia tộc. Cô có thể làm được! Cô sẽ làm cho Trần gia tru
di cửu tộc, phải lọc xương uống máu những con người độc ác ấy. Những con người không còn tính người nhẫn tâm phá hủy đi chút hạnh phúc ít ỏi của một đứa con gái mười bảy tuổi.
***
Suốt bảy năm qua, Amy lặng lẽ làm một bà chủ bí ẩn đứng sau chuỗi
casino nổi tiếng tại Mỹ. Cô không ngừng khuếch tán thế lực bí ẩn đứng
đằng sau từng casino. Sau bảy năm, trong tay của Amy đã nắm giữ một thế
lực khổng lồ, chỉ cần để lộ ra, ngay lập tức cô có thể cướp ngay cái ghế đứng đầu trong tứ đại gia tộc hiện nay của giới hắc đạo.
Nước Mỹ là ước mơ của cô. Cô hâm mộ nền kinh tế phát triển phồn thịnh
của đất nước này. Đó là lý do cô sang nước Mỹ để chọn làm địa bàn của
mình.
Mỗi casino dưới danh của Amy White đều rất phát triển, những đại gia,
giới nhà giàu thường xuyên lui tới những casino này của cô. Cái tên của
cô trở nên rất nổi tiếng, lục địa năm châu ai cũng biết. Chỉ là họ chưa
từng gặp cô, chưa tình nhìn thấy gương mặt của cô.
Lúc trước, cô chỉ đơn giản là một đại tiểu thư, là một người thừa kế
tương lai của Nguyễn gia với cái tên Nguyễn Ngọc Di Hân. Không một ai
hay biết quá trình lớn lên của cô thế nào, không ai hay biết mọi thứ
thuộc về cô. Đến cả người trong gia tộc cũng chỉ biết số thông tin khá
mù mịt, không hề biết rõ thân phận thực sự của cô.
Khi sang Mỹ và nổi tiếng với cái tên Amy White, không lo sợ ai phát
hiện người thừa kế duy nhất của Nguyễn gia còn sống ở nơi này, đã thế
còn quang minh chính đại phát triển thế lực.
Người duy nhất đột nhập vào đại bản doanh nhà họ Nguyễn và cướp đi hồ
sơ tuyệt mật của cô thì sao? Anh biết cái tên kia chính là cô gái thiên
thần trong bức ảnh anh nhìn thấy đã cướp đi trái tim của anh. Nhưng biết sao giờ? Anh lại yêu thích cô quá, không nỡ gây ảnh hưởng gì đến cuộc
sống yên bình của cô. Anh chỉ chờ đến một lúc nào đó, cô có thể nắm lấy
tay anh và đi đến hết cuộc đời. Tội lỗi mà ba của anh gây ra, đến một
lúc nào đó anh sẽ thay cô trả lại. Đến lúc đó, cô có chấp nhận anh
không?
Thế giới tối tăm này, thế giới bẩn tưởi mùi máu tanh này, thế giới chết chóc tàn nhẫn này có tình yêu hay không?
Cái thứ tình cảm phù phiếm ấy có thật hay không?
Lúc Amy còn nhỏ, khi chứng kiến tình yêu đẹp của ba mẹ cô đã ngỡ rằng
cuộc sống này vốn rất tươi đẹp. Tình yêu thuần khiết ấy vẫn minh chứng
cho tình cảm mặn nồng của ba mẹ cô đấy thôi?
Cho tới lúc cô phải trải qua những khóa huấn luyện cực kỳ tàn nhẫn ấy, cô biết thế giới này không có tình người, nhưng tình yêu thuần khiết
vẫn tồn tại. Nhớ tới lúc trước, với thân phận là người thừa kế tương lai của Nguyễn gia, nhưng ba cô nói thế giới này phân biệt địa vị rất nặng, ba không muốn cô phải chịu đau đớn nhưng nơi đó không có sự công bằng.
Muốn sống, cô phải thật kiên cường mà chịu đựng, ba mẹ cô sẽ không bảo
vệ, sẽ không can thiệp vào hình thức huấn luyện hà khắc, mà để cô tự
sinh tự diệt. Sau hai năm, nếu còn sống hãy trở về đây và thể hiện cho
ba cô biết một người đứng đầu của một gia tộc lớn. Nếu chết, cho ba cô
xin lỗi vì không bảo vệ được cô! Nhưng nếu cô chết, đó lại là một sự
giải thoát khỏi tương lai máu me sau này.
Trong quá trình đào tạo thành một sát thủ máu lạnh tàn nhẫn, cô từng
phải tự sinh tự diệt một mình trong khu rừng ảo. Đối mặt với rắn độc,
với bọ cạp độc, với thú dữ ăn thịt người. Đối mặt với những cuộc chém
gϊếŧ nhau tranh giành đồ ăn, trên tay một cô bé tám tuổi non nớt như cô
dính máu me của những người bạn, của những người đồng hành cùng cô trong suốt quá trình huấn luyện hai năm. Cuối cùng, cô và một bé trai hơn cô
hai tuổi vượt qua khóa huấn luyện tàn khốc này.
Cô rất sợ, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ như những người bạn kia, chết trong tay của chính người mình tin tưởng nhất!
Khi trở về, một cô bé mười tuổi chững chạc. Toàn thân đen sạm dính sự
cực khổ dầm mưa gió nắng nôi, bàn tay nhỏ nhắn toàn vết chai sạn.
Qua hai năm, cô đã thay đổi quá nhiều. Hai năm trước, cô vốn chỉ là
một tiểu thư trong sáng như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Với cái váy
trắng thuần khiết, với gương mặt thiên thần, cô là báu mật được bao bọc
dưới sự yêu thương của ba mẹ. Hai năm sau, với các nhếch miệng tàn nhẫn, với cái cách gϊếŧ người xử lý không ghê tay, cô chẳng khác nào một tiểu quỷ nhỏ? Trên dưới những người giỏi nhất của Nguyễn gia cũng phải nể
phục, những người lớn tuổi có tài cũng phải tôn trọng cô một bậc. Một
tay cô huyết tẩy lại Nguyễn gia, ba cô rất tài giỏi, rất máu me lạnh lẽo thế nhưng đối với tình thân máu mủ lại mềm lòng, để mặc những con người ấy tác oai tác quái.
Cuộc sống đau đớn đã qua đi.
Cuộc sống bình yên đang là hiện tại.
Và cuộc sống máu thịt tanh tưởi đang chờ cô tới ở tương lai.