Nhất Hạ lúc đến nơi, ảnh chụp đã phiêu diêu biến mất trong bóng đêm.
Y ngửi thấy được mùi thuốc lá, trừng mắt về phía Kỷ Hạo.
“Em lại hút thuốc?”
“Hai điếu, có hai điếu thôi.” Kỷ Hạo không dám phủ nhận, bởi vì bị bắt gặp còn nói dối, Nhất Hạ sẽ sinh khí.
Kỷ Hạo dán lấy Nhất Hạ.
Nhất Hạ tức giận liếc cậu, không muốn cãi lý với tiểu gia hỏa dạy mãi không sửa, xoay người định đi, lại bị Kỷ Hạo thân thủ ôm trở về, lưng dán vào l*иg ngực Kỷ Hạo.
“Anh……”
Nhất Hạ quay đầu, bị Kỷ Hạo hôn lên khóe miệng.
Nhất Hạ hơi hơi quay mặt đi, Kỷ Hạo ngước mắt nhìn y, khóe miệng hơi hơi dương lên.
“Anh, em muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau.” Kỷ Hạo thanh âm rất thấp, mang theo dụ hoặc hấp dẫn, đôi môi xinh đẹp dán lên lỗ tai Nhất Hạ, ôn nhu: “Anh có nguyện ý đem bản thân giao cho em hay không?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ ngước mắt, xoay mặt, đối diện với ánh mắt của cậu, trong lòng tim thình thịch nhảy lên.
Tay Nhất Hạ chạm đến cánh tay đang ôm lấy eo mình của Kỷ Hạo.
Nhất Hạ đem cánh tay cậu kéo xuống, Kỷ Hạo cánh tay vận lực, đem Nhất Hạ ôm lại càng thêm chặt.
“Có nguyện ý hay không?”
“Kỷ Hạo……” Nhất Hạ không phải không biết hậu quả nếu như y chịu thỏa hiệp, nhưng mà Nhất Hạ chỉ hy vọng có thể kéo thời gian, có thể vừa không phải yêu cầu Kỷ Hạo rời khỏi y, hai anh em cũng sẽ không đi theo hướng kết quả mà Kỷ Hạo chờ mong.
Nhất Hạ nhìn cậu.
Gương mặt anh tuấn đến mức tinh xảo, hai mắt có thần lại rất ôn nhu, Nhất Hạ nhìn, thực thích, rồi lại đột nhiên vì ý nghĩ của mình mà kinh hoảng.
“Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ bị hôn lấy.
Kỷ Hạo bắt được môi y, cướp đi cơ hội nói chuyện.
Nhất Hạ giãy giụa, Kỷ Hạo thoáng buông tay đang giữ lấy eo y, đem Nhất Hạ đang muốn chạy trốn kéo lại gần mình, một tay giữ lấy cằm y, một tay mang theo cường thế, bắt lấy cánh tay Nhất Hạ, muốn Nhất Hạ ôm lấy cậu.
Nhất Hạ cả người bị kéo về phía trước, thân thể thất thế gắt gao dán ở trên người Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo hôn, đầu lưỡi truy đuổi biến hóa, cho đến khi Nhất Hạ nhũn ra.
Nhất Hạ dần dần bị lung lạc.
Tùy ý theo yêu cầu của cậu, Nhất Hạ bất lực chỉ có thể dùng tay đỡ lấy cậu.
Kỷ Hạo thực vừa lòng Nhất Hạ trở nên ngoan ngoãn, càng thêm hôn sâu, thân thủ luồn tay vào trong quần áo, nhẹ nhàng nhéo, Nhất Hạ khẽ rên lên thành tiếng.
Nhất Hạ vừa phát ra âm thanh, vừa khéo thế nào, nhà Cố Gia ở cách vách bên kia không biết như thế nào, đèn sáng.
Kỷ Hạo thấy, mắt nhíu lại, cầm lấy tay Nhất Hạ kéo ra, thân thủ, đột nhiên đem Nhất Hạ bế ngang lên.
Nhất Hạ bị dọa cả kinh, nháy mắt hoàn hồn.
“Kỷ Hạo!”
Cậu không phải là muốn đem y ôm trở về phòng làm cái kia đi?
Nhất Hạ đột nhiên hối hận.
Y vừa rồi đang làm gì?!
Câu dẫn em trai của mình sao?!
Nhất Hạ tự trách, hơn nữa hoảng loạn, thấy Kỷ Hạo thật sự ôm mình hướng trong phòng đi vào, vội vàng giãy giụa xuống đất.
Dù sao cũng là thể trọng của nam nhân, Kỷ Hạo ôm lại không được, Nhất Hạ nhảy xuống trốn được.
Tiểu Kỷ Hạo thấy y trốn ra rất xa, đầu tiên là khó hiểu, nhưng lập tức, liền minh bạch.
“Anh.” Kỷ Hạo tiến lên, thấy Nhất Hạ lui ra sau hai bước, liền nói: “Em không có muốn làm cái gì cả, em chỉ là muốn ôm anh trở về phòng a.”
Nhất Hạ không muốn hoài nghi cậu, nhưng Nhất Hạ sợ.
“Anh……”
Tiểu Kỷ Hạo ủy khuất.
Nhất Hạ thấy cậu lộ ra biểu tình như vậy, lại cảm thấy cậu thật đáng thương.
Nhất Hạ vì mâu thuẫn của mình mà phiền muộn.
Y trừng mắt nhìn tiểu Kỷ Hạo một cái, tự mình đi trở về trong phòng, Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ cũng không có đóng lại cửa phòng cự tuyệt mình, hơi hơi mỉm cười, vui tươi hớn hở chạy vào phòng, đem cửa phòng đóng lại.
Ngày hôm sau, Kỷ Hạo đi học, trước tiên xuống dưới lầu tìm ảnh chụp.
Trên mặt đất thực bẩn.
Rác rưởi từng túi từng túi, tùy ý ném ở đó, Kỷ Hạo chịu đựng mùi hôi, cúi đầu ở kia cẩn thận tìm thật lâu, cuối cùng, vai bị người ta vỗ một cái.
Kỷ Hạo quay đầu lại, hóa ra người vỗ cậu là Nhất Hạ.
Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái, hỏi cậu: “Đang tìm cái gì?”
“Không có a.”
Tiểu Kỷ Hạo lắc đầu.
“Sao còn không đi học?”
Tiểu Kỷ Hạo nhìn thời gian, nhíu mày: “Nga.”
Kỷ Hạo hướng ra đường lớn liền đi, Nhất Hạ tò mò cậu vừa rồi xem cái gì, cũng cúi đầu ở đó nhìn vài lần, không thấy được có cái gì đặc biệt, cũng hướng đường chính bỏ đi.
Không lâu sau, tại hẻm nhỏ xuất hiện một nam nhân.
Hắn miệng ngậm điếu thuốc, cúi đầu ở vị trí Kỷ Hạo tìm kiếm tùy tiện nhìn, cuối cùng, nhận được điện thoại.
“Thế nào?”
“Không có gì đặc biệt.” Hắn lại ngậm điếu thuốc, nói: “Ngày hôm qua thời gian tan tầm, Cổ thiếu không hẹn được người.”
“Vì cái gì?”
“Có thể là bởi vì hắn ta cự tuyệt, hắn ta sau đó lại cùng đồng nghiệp của mình đi mất.”
Kỳ quái chính là, Kỷ Hạo lúc ấy cũng có đi đến gần chỗ công ty Kỷ Nhất Hạ, hắn bắt đầu cho rằng Kỷ Hạo là đi đón Kỷ Nhất Hạ tan tầm, liền đi nhanh đến cửa công ty, Kỷ Hạo không biết vì lý do gì, đột nhiên lại thay đổi tuyến đường đi mất.
“……”
Thi Viêm bên kia không nói chuyện.
Nam nhân tìm không thấy gì, đối với hành động Kỷ Hạo sáng sớm ở đây bới rác rưởi cảm thấy nghi hoặc.
Hắn lúc chuẩn bị bỏ đi tiện chân đá đá rác rưởi chặn đường, đột nhiên, nhìn thấy cái gì đó, giật mình.
Hắn khom người nhặt lên.
Ảnh chụp dơ dáy, mang theo ẩm ướt dính dính bụi đất, người bên trong ảnh chụp, hắn nhận ra được, mày hơi hơi nhíu lại.
“Ta nghĩ……” Hắn thực nghi hoặc, đối Thi Viêm đầu kia điện thoại nói: “Có thứ này, ngươi cần thiết…… phải xem một chút.”