Chương 38: Bị đổ

Nhất Hạ để cậu tiến vào, bởi vì đột nhiên nhìn đến cậu, đang muốn hỏi vài thứ không biết không bằng hỏi người biết đến.

Kỷ Hạo thì y thật sự không dám hỏi.

Cố Gia lại luôn đùa giỡn mình.

Nhất Hạ suy nghĩ, tính hướng của Cố Gia khẳng định cũng là cái kia đi.

Nhất Hạ ngồi xuống sô pha, Cố Gia thấy y mặt xưng phù, môi lại bị thương, tiến sát lại đây, hỏi: “Anh tối hôm qua bị người ta cường bạo hả?”

Nhất Hạ: Hãn……

Nhất Hạ liếc cậu.

Miệng quạ đen……

Nhất Hạ tiện tay cầm cái gối ôm quăng một cái đáp thẳng mặt cậu.

Cố Gia tiếp được, ngồi xuống bên cạnh Nhất Hạ, Nhất Hạ thấy cậu không kiêng dè nhìn chằm chằm mình, bộ dáng nghiêm túc chờ đáp án, cũng không biết là do mặt bị sưng đỏ hồng, hay là do ngượng ngùng mà mặt hồng lên, y rất mất tự nhiên, đối Cố Gia nhỏ giọng: “Tối hôm qua hình như tôi đem người ta cường bạo……”

Cố Gia hơi hơi sửng sốt, cuối cùng, quay mặt đi.

Mím môi, quai hàm phình ra, nhìn ra rõ ràng, Cố Gia đang nén cười.

Nhất Hạ nhìn cậu.

Có ý tứ gì a?

Khinh thường y đúng không?

Nhất Hạ nổi giận.

“Tôi nói là sự thật!”

“Hình như? Nam hay nữ?”

Nhất Hạ giật mình, đáp lại: “Nam.”

“Phụt”

Vậy càng không có khả năng.

Có thể đem y đánh thành như vậy còn có thể bị y đè ở dưới thân?

Vậy thì Tần Thủy Hoàng cùng Tào Tháo sớm đã đánh nhau rồi.

Thái độ Cố Gia đem Nhất Hạ chọc giận.

Nhất Hạ ngẩng đầu, SHOW ra“chứng cứ” trên mặt.

Cố Gia ôm một bụng không tin trăm phần trăm, tinh tế nhìn một chút, xem hồi lâu, sắc mặt dần dần có điểm khó coi.

Nhất Hạ môi thật sự là bị người ta cắn phá.

Gương mặt sưng đỏ, còn mang theo vệt lằn.

“Anh tối hôm qua……”

“Uống say, cho nên không biết sau đó phát sinh chuyện gì.” Nhất Hạ thực tự trách, oán giận: “Sáng sớm tỉnh lại chính là đang xích lỏa đè ở trên thân người khác, không có can đảm hỏi rõ ràng, cho nên bỏ chạy.”

“Tôi cùng nữ nhân cũng chưa có chạm qua a, thế nhưng ở đây là nam nhân. Tôi muốn hỏi, cậu hẳn là biết nam nhân cùng nam nhân có hay không cái kia, muốn như thế nào mới…… Ối!”

Nhất Hạ kinh hoàng.

Chân y đột nhiên bị Cố Gia nắm lấy.

Y mới vừa tắm xong, đang mặc áo ngủ, bị người quăng ngã một cái, quần ngủ cùng qυầи ɭóŧ bị cậu kéo một phát xuống tới tận đùi.

“Cậu tính làm gì?!” Nhất Hạ xấu hổ và giận dữ.

Y giãy giụa, lại bị kéo ra phía sau một cái.

Y hoảng sợ, không biết làm sao, y liều mạng đứng dậy muốn cho Cố Gia một đấm, không nghĩ, Cố Gia đang sờ nắn phía sau y chợt dừng tay.

“Anh không bị là thế nào a.”

Cố Gia vẻ mặt khó hiểu, giống như đã nghiên cứu xong, đối Nhất Hạ đang nổi giận: “Vì cái gì người nọ đem anh tra tấn thành như vậy a?”

Nhất Hạ tức giận đến nổi hết mạch máu lên.

Nhất Hạ giận dỗi tránh ra, đem quần kéo lên, Cố Gia thấy y như vậy, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên, quát: “Anh xác định hai người thật sự có phát sinh chuyện gì sao?”

“Ai biết a!”

Cố Gia vừa rồi sờ mặt sau của y.

Nhất Hạ từ cổ trở lên đều đỏ hồng.

Nhất Hạ hiện tại xem như biết nam nhân cùng nam nhân là như thế nào làm.

Y rít gào, quẫn bách đến độ muốn gϊếŧ người, nắm tay Cố Gia đem đẩy ra bên ngoài, Cố Gia thấy y giận thật, không có ý định ngoan cố với y, bị y đẩy mấy cái, theo ý y, ra khỏi cửa.

Cửa “phanh” một tiếng rồi mạnh mẽ đóng lại.

Chuyện vừa rồi, khiến cho Nhất Hạ thực bực.

Vốn dĩ không nên hỏi hắn!

Nhất Hạ oán khí mình không có việc gì lại đi tìm việc vào người, sau đó ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng.

Nếu muốn biết mình có đem người khác làm cái gì hay không, vậy nhất định phải đi xem cái kia của người bị của đè ở dưới thân sao?

Chính là……

Y không thể giống Cố Gia vừa rồi đi đối đãi với Cổ Nhạc như vậy đi?

( — —b…… Không bị PIA mới là lạ……)

Chẳng lẽ, nếu y nằm trên, chỉ có một mình, thật sự nhìn không ra sao?

Nhất Hạ nghĩ tới internet.

Y trong lòng sáng ngời, hướng phòng Kỷ Hạo đi vào.

Buổi chiều, Nhất Hạ ngoan ngoãn đi làm.

Buổi sáng ở nhà lên mạng tìm kiếm đủ thứ, hiện tại ngồi trong văn phòng, hình ảnh kia, từng cái từng cái, không ngừng xoay lòng vòng ở trong đầu.

Nhất Hạ không có tâm trạng làm việc nữa.

Ngẫm lại khi nhìn vào video, người nọ bị hai người cùng tiến vào, rõ ràng là đang chảy máu, nhưng vẫn ở ở đó kêu lên sung sướиɠ.

Nhất Hạ mặt đỏ hồng, miên man suy nghĩ, Thẩm Võ thấy y có vẻ không đúng, thân thủ sờ trán xem thử, dọa y giật mình.

“Ngươi làm gì?”

“Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng.”

Thẩm Võ chỉ chỉ bản kế hoạch trên mặt bàn Nhất Hạ: “Cũng không phải sắc tình tuần san, đức hạnh của ngươi làm gì mà để đến độ thế này?”

Nhất Hạ chột dạ.

Y một tay sờ lên mặt, mặt rất nóng, xấu hổ: “Không có đi……”

Không có rõ ràng như vậy đi?

Y giữa trưa đã chườm đá qua, mặt đã bớt sưng hẳn.

Tuy vết thương ở trên môi có thể thấy được, nhưng vẫn còn tốt chán, không ai hỏi cả.

“Ta nói……”

Thẩm Võ ghé sát vào hắn, Nhất Hạ thấy hắn vẻ mặt thần bí, cũng ghé sát vào vài phần, chờ đợi, Thẩm Võ nhìn nhìn hai bên, nhỏ giọng: “Ngươi tối hôm qua bị người ta cường bạo sao?”

Câu này sao nghe quen vậy?

Nhất Hạ mắt nhíu lại.

Hãn……

Nhất Hạ há miệng, Thẩm Võ sợ hắn nổi bão, vội giải thích: “Ta vốn dĩ mặc kệ a, là các nàng kêu ta hỏi.”

Thẩm Võ bán đứng giơ tay chỉ, một nhóm đồng nghiệp ngồi bên kia kinh hãi một phen, đột nhiên, trở nên vội vàng, nói: “Nha ~ tại sao lại làm sai rồi? Nha ~ vì cái gì mà thời gian qua nhanh vậy ta?”

Nhất Hạ hoàn toàn không có còn gì để nói.

Nhất Hạ tức giận liếc mắt quét bọn họ mấy cái, cúi đầu, mặc kệ bọn họ.

Thời gian, trôi qua thật mau.

Lại đến thời điểm tan tầm về nhà, Nhất Hạ lần này đã không còn dũng khí khıêυ khí©h người ở nhà.

Y cùng Thẩm Võ đi thang máy một đường xuống tầng trệt, đi ra ngoài công ty, bỗng nhiên một người xuất hiện, ở bên ngoài công ty đem y ngăn lại.

Nhất Hạ nhìn thấy người đến là Cổ Nhạc, thực ngoài ý muốn.

Cổ Nhạc cư nhiên đối với y cười cười, ở trong mắt Nhất Hạ, hơi hơi, lại có một chút đáng sợ.