Nhất Hạ khóc.
Cổ Nhạc còn chưa có phản ứng lại ra vẻ muốn đánh trả, Nhất Hạ thế nhưng liền khóc.
Y thấp giọng khóc lóc, kéo chăn, dúi đầu vào trong chăn.
“…… Ngươi không thể thích ta…… Ngươi không thể coi trọng ta……”
Nhất Hạ thanh âm rất thấp, nhưng mà Cổ Nhạc vẫn nghe thấy.
Ai thích hắn? Ai coi trọng hắn!
Cổ Nhạc bị đánh, thực sinh khí.
Cậu sắc mặt rất khó xem, nhìn xuống Nhất Hạ: “Này!”
Nhất Hạ bả vai khẽ run rẩy, không phản ứng lại, Cổ Nhạc không kiên nhẫn, nắm lấy cằm y xoay lại: “Này!”
Nhất Hạ không thanh tỉnh, cằm rất đau, hai mắt lại không thể mở ra.
Nhất Hạ mày gắt gao nhăn lại, muốn đưa tay ra ngăn lại, cánh tay vô lực đẩy tay Cổ Nhạc, nhưng cái gì cũng đều không làm được.
Vẻ mặt tức giận Cổ Nhạc đột nhiên thay bằng ác liệt.
Bởi vì Nhất Hạ nằm ngửa lộ ra, trước mắt Cổ Nhạc là cảnh xuân vô hạn.
Cổ Nhạc cưỡi lên, cắn lấy môi y.
Cổ Nhạc mạnh mẽ cạy miệng y ra, cường thế hôn lên, Nhất Hạ thở không nổi, ngực dần dần phập phồng, da mặt càng ngày càng hồng, dần dần, phát ra tiếng ưʍ.
Cổ Nhạc giải khai nút thắt dây lưng của mình, dọc theo môi Nhất Hạ một đường hôn xuống, liếʍ ngực Nhất Hạ.
Nhất Hạ mê mang rùng mình, rêи ɾỉ, đột nhiên: “…… Hạo……”
Cổ Nhạc động tác dừng lại.
Cổ Nhạc ngẩng đầu.
Nhất Hạ thấp thấp giọng, thở gấp, lẩm bẩm: “…… Hạo……”
Cổ Nhạc nhíu mắt.
Cổ Nhạc vặn mặt y qua, thấy y vẫn ở kia thấp giọng lẩm bẩm, thực tức giận.
Một cái tát từ tay Cổ Nhạc hạ xuống mặt Nhất Hạ.
Lực độ so Nhất Hạ đánh hắn còn lớn hơn, Nhất Hạ bị tát tới độ quay mặt qua một bên, nóng rát, lại không phản ứng lại được, Cổ Nhạc nhìn, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
Nhất Hạ ngày hôm sau tỉnh lại cả người đều choáng váng.
Áo ngủ mở rộng, bên trong cái gì cũng không có, cứ như vậy đè ở trên người Cổ Nhạc.
Khiến cho người ta há hốc mồm chính là Cổ Nhạc cái gì cũng chưa mặc, bị Nhất Hạ đè nặng, trong lúc ngủ mơ, mày nhíu chặt.
Tình trạng gì thế này?!
Nhất Hạ thấy một giường hỗn độn, thực hoảng.
Nhất Hạ đứng dậy, nhìn Cổ Nhạc, nhìn nhìn lại chính mình, y càng thêm hoảng loạn, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, vội vàng rời khỏi giường, trốn vào phòng tắm.
Sao lại thế này?
Có phải mình uống say làm ra việc gì không tốt hay không?
Y đứng trước bồn rửa tay, liều mạng hồi tưởng.
Y ngước mắt, xuyên qua gương nhìn đôi môi bị thương cùng gương mặt sưng đỏ của mình, im lặng.
Không phải là thật sự đi……
Nhất Hạ theo bản năng liền cảm thấy mình tối hôm qua mượn say hành hung, đối Cổ Nhạc làm ra việc sai trái.
( — —b…………)
Nhất Hạ thật sự hoảng loạn rồi.
Y hoang mang lo sợ, đi ra khỏi phòng tắm, nghe được có người ấn chuông cửa, vội vàng chỉnh trang áo choàng tắm, đi qua.
Quần áo được đưa tới.
Nhất Hạ ngàn tạ vạn tạ đem người phục vụ tiễn đi, hoảng hốt đem quần áo mặc vào.
Nhất Hạ nguyên bản nghĩ, chờ Cổ Nhạc tỉnh lại, liền nói xin lỗi, nhưng mà y không bình tĩnh lại được, lại sợ chính mình ứng phó không được, không đợi Cổ Nhạc tỉnh lại vội vàng bỏ chạy.
Y một đường trở về nhà, cảm thấy mình thực ti tiện.
Y vẫn luôn đắm chìm trong cảm giác kinh hoảng cùng tự trách, ngay cả lúc ở cửa hàng tiện lợi lướt qua Cố Gia cũng không có chú ý tới.
Cố Gia cảm thấy kỳ quái.
Cố Gia xoay người, muốn kêu y, không nghĩ, trong tiệm có người kêu mình, Cố Gia nhìn vào trong cửa hàng, nhìn nhìn lại Nhất Hạ đã đi vào ngõ nhỏ, rất khó hiểu, bước vào trong cửa hàng.
Về đến nhà, Kỷ Hạo không có ở nhà.
Nhất Hạ cảm thấy thực may mắn vì Kỷ Hạo không có giống lần trước ngồi ở trong nhà chờ hắn, lấy quần áo tiến vào trong phòng tắm tắm rửa một cái, tẩy rửa, y lại cảm thấy thực nghi hoặc.
Không ăn qua thịt heo không biết heo đi đường như thế nào sao?
Cúi đầu nhìn chính mình, này giống như là đã làm sao?
Kỳ thật Nhất Hạ không dám khẳng định.
Nam nhân cùng nam nhân…… Hẳn là như thế nào làm?
Nhất Hạ đứng trước gương, đem hơi nước lau sạch, nhìn chính mình, môi bị thương cùng gương mặt sưng vù, đột nhiên, lại cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện không sai được.
Bằng không, như thế nào bị người ta đánh thành như vậy.
Chính là ngẫm lại.
Không đúng a, Cổ Nhạc sức lực không phải rất lớn sao?
Sao có thể sẽ bị mình áp dưới thân?
Nhất Hạ nhìn gương, tràn đầy nghi hoặc, còn chưa nghĩ thông suốt, trong nhà điện thoại liền vang.
Nhất Hạ đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Bên kia truyền đến thanh âm Thẩm Võ, oán giận: “Ngươi ở nhà a?”
“Ta…… Vừa trở về.”
“Ngươi tối hôm qua đi chơi chỗ nào? Ta gọi vào di động ngươi luôn luôn không có ai tiếp, gọi về nhà, lại luôn chỉ có tiếng tút dài, nửa đêm tối hôm qua Kỷ Hạo nhà ngươi thiếu chút nữa đem cửa nhà ta đá hư, sáng nay đi làm thì thấy di động ngươi ở trên mặt bàn, ta còn tưởng rằng ngươi sớm như vậy đã đi đâu, kết quả tìm tới tìm lui đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng của ngươi.”
“……” Nhất Hạ không biết nên nói với hắn như thế nào.
Nhất Hạ suy nghĩ thật lâu, nói: “Ngươi giúp ta xin nghỉ đi.”
“Có phải phát sinh chuyện gì hay không?”
Nhất Hạ mày nhăn lại, trong lòng ước lượng, nghĩ tới cái gì đó, muốn Thẩm Võ hỗ trợ, nhưng lại do dự.
“Thẩm Võ…… Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Cái gì?”
“Cái kia…… Nam nhân cùng nam nhân như thế nào mới biết được có hay không……”
Nhất Hạ dừng lại.
Nhất Hạ có điểm thẹn thùng.
Hắn sợ Thẩm Võ không hiểu được.
Lời nói ngừng nửa ngày, Thẩm Võ ở đầu kia hỏi lại: “Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
Thẩm Võ là thẳng nam không phải sao?
Nhất Hạ lắc đầu.
Cuối cùng, nghĩ Thẩm Võ không nhìn thấy, Nhất Hạ mở miệng: “Không có gì, giúp ta xin nghỉ.”
“Nửa ngày sao?”
“Ân.”
“Được.”
Nhất Hạ định cúp điện thoại.
Cuối cùng, nghe đầu kia điện thoại vẫn còn nghe tiếng Thẩm Võ, Nhất Hạ lại đem microphone đưa sát tới bên tai, không nghĩ, chuông cửa vang.
“Còn có việc gì chờ ta trở về rồi nói sau.”
Nhất Hạ đem điện thoại buông xuống, đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, là một cuộn giấy thật dài viết “Tân Tam Tự Kinh”.
Nhất Hạ ngẩn ra, giương mắt, Cố Gia đứng ở trước mặt y, vẻ mặt khó chịu nhìn y: “Đòi nợ!”
Nhất Hạ chớp mắt một cái.
“Cút!”
Nhất Hạ nói nhưng thật ra không có đóng cửa, lập tức hướng trong phòng đi vào, Cố Gia một phen cười nhạo, mang theo quyển giấy đầy khổ đại cừu thâm, đóng cửa lại, đi theo Nhất Hạ bước vào trong phòng khách.