Chỗ Cổ Nhạc lựa chọn đặt chân chính là một gian náo nhiệt ở quán bar.
Nhất Hạ ngay từ đầu còn cảm thấy rất có cảm giác an toàn, nhưng vừa ngồi xuống quầy bar, thấy cảnh xa hoa truỵ lạc sau lưng, có rất nhiều người trẻ tuổi tuổi chơi đoán số
(đánh bạc), đứng đó ngây ngô cười, đi đường đông nghiêng tây đảo, dựa người vào tường, nửa chết nửa sống run rẩy, nôn ói.
Nhất Hạ vừa thấy liền biết người nọ là ăn trúng cái gì high quá mức.
Nhất Hạ mày nhăn chặt lại, lập tức nói muốn đổi địa điểm, Cổ Nhạc nhấc mắt, không nói gì, lại đưa Nhất Hạ tới một chỗ khác.
So sánh với gian vừa rồi, gian này xem như tương đối yên tĩnh.
Nhất Hạ nhìn cảm thấy vừa lòng, cùng Cổ Nhạc ngồi xuống, Nhất Hạ một mình đi vào WC, đứng ở chỗ bồn tiểu vừa mới đem khóa quần kéo xuống, đột nhiên một người ngoại quốc cả người sặc mùi rượu đứng ở phía sau bước tới dán vào người y.
Nhất Hạ bị dọa cho hoảng sợ.
Y vội vàng xoay người, đem người dính trên người mình đẩy ra.
Người nọ phỏng chừng là uống tới choáng váng, bước đi cũng không xong, lảo đảo lùi ra sau rồi lại nghiêng nhả ngả ra phía trước, sau đó đem Nhất Hạ áp đảo ở bồn tiều gần đó.
Nhất Hạ bị nam nhân cao lớn lấy thể trọng ngăn chặn.
Nam nhân kia thổi một cái lên cổ Nhất Hạ, đối Nhất Hạ giở trò, Nhất Hạ bị sờ đến nổi cả da gà, phát điên, tâm liền nảy sinh ác độc tính đẩy mạnh hắn ta một cãi, không ngờ, còn chưa có dùng lực, trọng lượng đè trên người liền biến mất.
Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ vừa nhìn, Cổ Nhạc động tác có thể nói là văn nhã, trực tiếp đem nam nhân giống con tinh tinh kia lôi lấy đá một cái văng ra bồn rửa tay.
Nam nhân kia đầu liền thân mật nhất tiếp xúc với cái gương, nghe tiếng thấy loảng xoảng của kính vỡ, Nhất Hạ nhìn qua thì thấy đầy máu, choáng váng.
“Đứng lên.”
Nhất Hạ ngẩn ra, nháy mắt hoàn hồn, thấy Cổ Nhạc đang chờ mình, vội vàng mượn lực đứng lên.
Cổ Nhạc thấy Nhất Hạ chật vật như vậy, thoáng chốc, lộ ra một chút cảm giác ghét bỏ.
“Cái này……”
Nhất Hạ đương nhiên không ngại cậu ghét bỏ.
Bởi vì Nhất Hạ biết sau lưng mình thực dơ.
Nhưng mà vấn đề hiện tại là……
“Chúng ta…… Làm sao bây giờ?”
Nam nhân ngoại quốc kia đã không còn động tĩnh, Nhất Hạ hoảng loạn cùng Cổ Nhạc bình tĩnh tạo thành hai trạng thái đối lập.
Cổ Nhạc chỉ nhàn nhạt liếc mấy mảnh vụn kính vỡ dính máu một cái, đối Nhất Hạ: “Đi thôi.”
“A? Đi?”
Không phải nên gọi cứu thương sao?!
Nhất Hạ hoang mang lo sợ, kinh hoảng thất thố, bị Cổ Nhạc kéo lấy, lôi đi.
Nhất Hạ bị Cổ Nhạc đưa tới khách sạn gần đó.
Nhất Hạ nguyên bản không muốn, nói là phải về nhà, lại bị Cổ Nhạc đẩy mạnh vào phòng tắm.
Cửa kính phòng tắm bị đóng lại.
Nhất Hạ không muốn đứng ngốc tại chỗ này, thấp thỏm bất an, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, lại phát hiện Cổ Nhạc vừa lúc đi ra ngoài, đem cửa ra vào khóa lại.
Hắn đi đâu?
Nhất Hạ kỳ quái.
Nhất Hạ suy nghĩ, Cổ Nhạc có phải muốn mua quần áo để mình thay ra hay không, nghĩ, Nhất Hạ nhìn chính mình người bốc mùi thối hoắc, khó chịu, quên mất ý niệm phải đi, vào phòng tắm.
Nhất Hạ tắm rửa xong ra tới bên ngoài, Cổ Nhạc đã ngồi ở đại sảnh.
Cổ Nhạc tùy ý gác hai chân trên bàn trà, ở kia uống bia, thấy y đã đi ra ngoài, vỗ vỗ vào chỗ kế bên mình, ý bảo y đi qua ngồi.
Nhất Hạ mặc áo tắm trông rất kỳ quặc.
Áo tắm rất ngắn, chỉ tới nửa đùi, nữ mặc còn được, khả năng có thể đến đầu gối, nhưng đối với nam nhân mà nói……
Nhất Hạ nghĩ sao cái áo tắm của khách sạn này lại ngắn như vậy, đi qua, thấy trước mắt là bài pu-khơ cùng mấy thùng bia, sửng sốt.
“Nhiều như vậy……”
“Ân.” Cổ Nhạc gật đầu, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nói: “Không phải nói uống rất tốt sao?”
“Nga……” Nhất Hạ không thấy quần áo có thể thay đổi được, ngước mắt: “Tôi cho rằng cậu vừa rồi……”
“Cái gì?”
Ngẫm lại.
Nhất Hạ không nói.
Nhất Hạ suy nghĩ, đống quần áo kia gớm như vậy, cởi ra là vứt đi luôn.
Y nhìn về phía điện thoại, vừa định gọi điện thoại kêu Thẩm Võ giúp mình đưa một bộ quần áo, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên, Cổ Nhạc đứng dậy đi ra mở cửa, sau đó lại vào phòng tắm đem một bộ quần áo mùa hè cùng tiền boa tất cả giao cho người phục vụ mang đi.
“Cái kia……”
“Giặt sạch ngày mai sẽ đưa lại đây.”
Nói cách khác, bọn họ phải ngủ lại chỗ này một đêm.
Quần áo đã bị người ta cầm đi còn có thể làm thế nào.
Nhất Hạ chỉ có thể: “Nga.”
Nhất Hạ bắt đầu đánh giá nơi này.
Xung quanh đây thì chỉ có khách sạn này là tốt nhất.
Nhất Hạ cảm thấy, chỉ vì muốn tắm rửa một chút mà thuê một căn phòng xa hoa, thực không đáng.
Nhất Hạ không biết, thời điểm y ngó trái ngó phải Cổ Nhạc cũng bắt đầu đánh giá y.
Thi Viêm vẫn luôn muốn nhúng chàm người này.
Màu da không tính là trắng.
Vóc dáng không nhỏ xinh.
Khuôn mặt tuy trông cũng được, bộ dáng lại không đáng yêu.
Cổ Nhạc chưa từng ăn qua người nào lớn tuổi như vậy.
Vô luận nam hay nữ, cậu mỗi ngày đều thích tìm một người trông xinh xắn trẻ trung đùa giỡn.
Cổ Nhạc không biết lát nữa mình có thể gặm nổi hay không.
Nhưng mà để có thể thắng, như thế nào cũng phải thử.
Cổ Nhạc giúp Nhất Hạ mở lon bia.
Cổ Nhạc đưa cho y.
Nhất Hạ thân thủ muốn tiếp, Cổ Nhạc lại rút tay lại, Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, Cổ Nhạc ý bảo: “Ngồi lại đây.”
“Không cần.”
Nhất Hạ ngồi trên ghế dành cho một người.
Nhất Hạ mặc áo tắm trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy rất mất tự nhiên, cảm thấy vị trí này rất an toàn.
Cổ Nhạc không có làm y khó xử.
Lại đem bia đưa cho y.
Nhất Hạ cầm lấy uống một ngụm, nhớ tới chuyện vừa rồi, mày hơi hơi nhăn lại.
“Người kia……”
Nhất Hạ suy nghĩ, sự kiện vừa rồi có thể phóng đại lên rất nhiều lần hay không.
Rốt cuộc người kia đầu bị đập cho đầy máu, bọn họ cứ đi như vậy, người nọ nếu như chết luôn, bọn họ sẽ rất phiền toái.
Cổ Nhạc lại không cho y một chút phản ứng.
Cậu nhìn TV, uống bia, làm như thể vừa rồi chả phát sinh chuyện gì.
Nhất Hạ thấy cậu như vậy, không nói nữa.
Dù sao sự việc cũng đã xảy ra.
Lại không có khả năng tự mình chạy về đi báo cảnh sát.
Thái độ Cổ Nhạc như vậy, Nhất Hạ cũng không biết mình có thể làm cái gì.
Nhất Hạ lo lắng uống bia, thấy Cổ Nhạc lại mở một lon bia tiếp tục uống, nhìn nhìn lại mấy lon rỗng trên bàn, lúc này mới phát giác Cổ Nhạc uống bia như thể uống nước, kinh ngạc.
“Tôi nói……”
Cổ Nhạc nghe tiếng nhìn về phía Nhất Hạ.
Nhất Hạ nhìn bảy tám lon không đằng đó: “Cậu uống cũng tốt quá đi.”
Cái gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Nhất Hạ đêm nay xem như đã được mở mang tầm mắt rồi.
Cổ Nhạc một thân văn nhã, cử chỉ ưu nhã, chẳng những sức lực hơn người, tửu lượng cũng hơn người.
Y đột nhiên cảm thấy Cổ Nhạc người này bề ngoài cùng bên trong hoàn toàn không giống nhau.
Nhất Hạ cảm thấy, Cổ Nhạc khiến y thấy tò mò.
Cổ Nhạc chỉ cười.
Cậu không nói gì.
Cậu nhìn lon bia trên tay Nhất Hạ, có ý xem thường, Nhất Hạ nhớ ra Cổ Nhạc lúc trước chê mình tửu lượng kém, không phục, há mồm nốc.
Nguyên một đêm, uống khá nhiều, Nhất Hạ dần dần lấy lại tự nhiên.
Y cùng Cổ Nhạc nổi hứng chơi bài.
Hứng thú bốc cao, lại uống nhiều quá, dần dần, Nhất Hạ mặt đỏ hồng, say khướt, âm thanh nói ra mỗi lúc một to.
“Thua, thua……”
Nhất Hạ ngây ngô cười, đầu choáng váng, lung lay từ sô pha đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo mà muốn đi, lại bị Cổ Nhạc kéo một cái, té lên người Cổ Nhạc.
“Đi đâu?”
Uống nhiều như vậy, Cổ Nhạc hai mắt vẫn như cũ thanh tỉnh.
Nhất Hạ bị quăng đau, tránh thoát khỏi người cậu, ngước mắt đối diện Cổ Nhạc, cuối cùng, tầm mắt dừng ở trên môi Cổ Nhạc, nhỏ giọng: “…… WC.”
Cổ Nhạc buông tay.
Bộ dáng này của Nhất Hạ, Cổ Nhạc dám khẳng định, y đã say.
Nhất Hạ giãy giụa đứng lên, lung lay, cửa phòng tắm ở ngay trước mắt, trong bụng như có lửa thiêu, cảm giác chỗ mình muốn đến cách rất xa rất xa.
Nhất Hạ ngồi xổm trên mặt đất.
Y thấy rất choáng, rất khó chịu, thở gấp, cuối cùng, sửa lại phương hướng.
Y sờ lên giường, kéo chăn, nằm xuống giường.
Tư thế ngủ quá tùy ý, áo ngủ ngắn ngủn bị xốc lên, vạt áo kéo tới eo, một đôi chân dài lộ ra ngoài, Nhất Hạ hoàn toàn không có cố y, mà do cảm thấy rất khó chịu, cuộn tròn, đem đầu cùng cẳng chân vùi vào trong chăn.
Cổ Nhạc đi tới.
Cởi cúc áo, đem đồng hồ tháo ra, cởϊ áσ sơmi quăng xuống, từ vẻ bề ngoài văn nhã được ngụy trang giờ đây lộ ra một vóc dáng khỏe mạnh rắn chắc, hai cánh tay cậu đặt ở hai bên đầu Nhất Hạ, cúi người nhìn Nhất Hạ trong chốc lát, hỏi: “Anh có khỏe không?”
Cổ Nhạc thanh âm thực mềm nhẹ.
Nghe thấy, giống như là tiểu Kỷ Hạo đang nói chuyện.
Kỷ Hạo……
Nhất Hạ thần chí không rõ.
Y đã quên mình đang ở nơi nào.
Y lẩm bẩm, đối với “Kỷ Hạo” đang cúi đầu nhìn mình, oán giận: “…… Choáng váng……”
“……”
“Phải không?”
Cổ Nhạc kéo dây lưng áo tắm của Nhất Hạ, đưa tay vào trong áo choàng, sờ lên eo Nhất Hạ.
Nhất Hạ thân thể thực mềm dẻo, xúc cảm, so Cổ Nhạc tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Cổ Nhạc tay chậm rãi dọc theo chân Nhất Hạ trượt đi xuống, dần dần, khóe miệng lộ ra ý cười.
Xem ra còn có thể nuốt trôi……
Cậu ôn nhu ở bên tai Nhất Hạ: “Trừ bỏ choáng, anh còn có chỗ nào thấy không khoẻ hay không?”
Nhất Hạ đôi mắt đã khép lại.
Y muốn lắc đầu, nhưng đầu vô cùng choáng, rất khó chịu.
Y bị Cổ Nhạc sờ soạng càng lúc càng nóng lên, da dần dần tê rần, đầu không tự giác mà ngẩng lên, nhịn không được nhẹ rên một tiếng.
Nhất Hạ mẫn cảm ngoài dự đoán làm Cổ Nhạc có một chút ngoài ý muốn.
Cổ Nhạc nhìn dưới thân Nhất Hạ, đột nhiên, cảm thấy thực vừa lòng.
Cậu hôn lên mặt Nhất Hạ.
Nhất Hạ nằm nghiêng, thân thể cảm thụ được Cổ Nhạc thăm dò khai phá, run nhè nhẹ, Cổ Nhạc càng sờ, cảm thấy càng vừa ý, Cổ Nhạc cảm thấy phản ứng Nhất Hạ rất có ý tứ, nhẹ nhàng xoay y lại, một tay sờ đến trên bụng y thăm dò đi xuống, đôi môi một đường dọc theo xương quai xanh, mυ"ŧ lấy cằm y.
Nhất Hạ lúc này đã hỗn hỗn độn độn.
Bị đoạt lấy, y biểu hiện ra ngoài căn bản chỉ có cảm giác vô lực.
“Ách……”
Nhất Hạ thở gấp, nhịn không được phát ra thanh âm.
Y không thoát khỏi cảm giác cực nóng dưới thân, không tự giác mà cắn môi vẻ mặt ẩn nhẫn, Cổ Nhạc thấy y như vậy, cười xấu xa bóp lấy cằm rồi mυ"ŧ lấy môi y, không nghĩ, Nhất Hạ đột nhiên không hề báo trước tát một cái, “chát” một tiếng, thẳng lên gương mặt Cổ Nhạc, trên mặt Cổ Nhạc liền có cảm giác nóng rát, trong lúc nhất thời, vô cùng ngạc nhiên.