Kỷ Hạo và Liền Tử đều nhìn hắn.
Nhất Hạ có chút luống cuống, nhất thời vô thố, tìm lý do, nói lắp: “Bởi vì…… Bởi vì anh muốn đi ra ngoài mua chút đồ.”
“Bây giờ?”
“Đúng vậy……” Nhất Hạ nhìn vào mắt Kỷ Hạo, gật đầu.
Chỉ là anh lại cảm thấy lý do này rất quái dị.
Anh ánh mắt dao động trong chốc lát, cầm lấy hộp khăn giấy trong tay Liền Tử, nhìn hai người: “Khăn giấy a, chuẩn bị hết khăn giấy rồi, anh thấy phải đi mua rồi, bằng không đợi lát nữa em khóc không có đủ khăn lau mặt thì biết làm sao bây giờ?”
Cái hộp khăn giấy này cũng không phải là dùng gần hết rồi.
Chỉ là bị Liền Tử rút gần hết ra.
Liền Tử cúi đầu nhìn trong lòng mình ôm một đống giấy, nghi hoặc ngẩng đầu, Nhất Hạ hoảng hốt, lại chạy nhanh tìm lý do: “Còn có hôm nay tin tức có nói qua muối giảm giá, anh muốn tiện thể mua luôn, còn có…… Còn có nước tương……”
“Anh là tính toán đi xuống siêu thị nhỏ phía dưới đảo một vòng sao?”
“Đúng vậy.” Nhất Hạ lập tức: “Anh định như vậy.”
“Em chờ anh.” Nhất Hạ xoay người đi.
Bất quá anh đi không phải hướng cửa, mà là hướng phòng.
Liền Tử cùng Kỷ Hạo cảm thấy không thể hiểu được, hai mặt nhìn nhau, cửa phòng đóng lại lại mở ra, Nhất Hạ từ bên trong đi ra khiến hai người giật mình.
Nhất Hạ ăn mặc nhẹ nhàng đi ra.
Vận một bộ đồ Tây mà ngày thường chắc chắn không mặc đến.
Chỉ có khi tham gia tiệc cưới, hay là đại hỉ sự, hoặc là chuyện gì đó quan trọng mới có thể lấy ra mặc vào.
Hai người nhìn qua, mặt đầy dấu chấm hỏi, Nhất Hạ liếc mắt quét qua phía bọn họ một cái, thầm than hỏng, cảm thấy không tốt đành cười trừ.
Nhất Hạ hướng ra cửa cất bước.
Liền Tử nhìn Kỷ Hạo, Kỷ Hạo nhìn Liền Tử, Kỷ Hạo đi ra cửa, thấy Nhất Hạ đang cố gắng đánh bóng giày, nhấc mắt, hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Ách?
Nhất Hạ quay đầu lại, khó hiểu: “Cái gì?”
“Anh……”
Kỷ Hạo đánh giá hắn: “Anh ăn mặc như vậy chỉ là vì muốn đi xuống mua chai nước tương thôi sao?”
Nhất Hạ giật mình, anh quay đầu, nhìn Kỷ Hạo: “Không sai a.”
“……” Kỷ Hạo hết chỗ nói rồi.
Liền Tử đi tới, Nhất Hạ đi ra ngoài.
Nhất Hạ đại thúc quá khác thường, Liền Tử đôi mắt chớp chớp, cảm thấy không thể tưởng tượng được liền hỏi Kỷ Hạo: “Hôm nay người thất tình là ta nói không phải đi?”
Kỷ Hạo liếc cô, cuối cùng, lắc đầu: “Không giống.”
Liền Tử mí mắt giật giật hai cái, gãi gãi tóc, không thể hiểu được,
quay trở vào trong nhà.
Nhất Hạ gọi tắc xi, đến được địa điểm hẹn thì cũng đã muộn.
Anh sợ đối phương đợi không được anh đã bỏ đi mất, xuống xe liền chạy vội vào.
Vừa thở hồng hộc vừa chạy vào trong, tiếp tân tiệm cơm Tây vừa nhìn thấy anh liền nói rằng tối nay tiệm cơm không mở cửa đãi khách.
“Tôi……” Nhất Hạ thở phì phò, tay giơ lên hướng vào nói với nhân viên tiếp đón: “Tôi có với hẹn người ở bên trong, hiện đang chờ.”
Rõ ràng người cũng đã tới, sao có thể không mở cửa?
Nhân viên tiếp tân nghe Nhất Hạ vừa nói như vậy, nhấc mắt.
Hắn đánh giá Nhất Hạ trong chốc lát, do dự một chút, cầm lấy bộ đàm hướng phía trong hỏi.
Nhất Hạ không để ý nghe hắn đang nói gì.
Nhất Hạ đối với người vừa hỏi cũng nặn ra chút khẩu khí.
Nhất Hạ vừa mới nghỉ một chút, bả vai liền bị người khác nắm lấy.
Nhất Hạ xoay người lại, nhân viên tiếp tân lễ phép đối với anh cười cười, hỏi: “Xin hỏi, buổi tối hôm nay ngài có hẹn với vị bằng hữu kia mặc quần áo như thế nào?”
Nhất Hạ ngẩn ra.
Muốn xác định cái này sao?
Bên trong không phải là buổi hẹn xem mắt đi……
“Xanh…… Màu xanh biển.”
Nhân viên tiếp tân giật mình.
Ngay sau đó, hắn cười, tay hướng bên trong làm ra động tác mời: “Mời.”
Nhất Hạ cảm thấy không thể hiểu được.
Nhất Hạ ngẫm lại, lại cảm thấy thấp thỏm.
Bên trong không phải là Table for six đi……
Vẫn là……
Nhất Hạ đối nhân viên mỉm cười lễ phép, trong lòng khẩn trương, cảm thấy muốn chạy trốn.
Nhưng là ngẫm lại mình phải chịu loại ngữ khí đó……
Hắn hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, theo chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân đi vào bên trong.
Đi vào bên trong, ánh đèn nhu hòa.
Lấy màu tím làm chủ đạo kết hợp với ánh đèn vàng nhạt được trang hoàng xa hoa chiếu rọi xuống, thêm một ít không khí lãng mạn.
Làm Nhất Hạ cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, bên trong thế nhưng chỉ có hai người.
Phòng rộng như vậy, thế nhưng chỉ có hai nam nhân.
Nghệ sĩ dương cầm ngồi trước cây dương cầm nhẹ nhàng đàn.
Giai điệu nhu nhu từ đầu ngón tay tràn ra, lan tỏa ra không gian, xây dựng được không khí vô cùng thoải mái.
Cả một bàn dài chỉ có một người ngồi.
Một thân áo tây xanh, quần màu trắng.
Người nọ thực trẻ tuổi.
Cậu đeo mắt kính, mũi cao, môi mỏng, cằm tinh xảo, khí chất thực tao nhã, đang lẳng lặng cúi đầu ngồi ở kia, thưởng rượu vang đỏ, đọc tài liệu gì đó.
Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ vô thố.
Có phải hay không……
Đến nhầm chỗ?
Nhất Hạ lập tức cầm lấy điện thoại di động tìm số Cố Gia bấm nút gọi.
Chính là di động Cố Gia lại tắt máy, gọi không được.
Nhất Hạ nhớ lại một chút câu nói trước đó của Cố Gia.
Không sai a, là nơi này không sai a.
Quần áo màu xanh dương, tuy rằng người mặc là nam nhân, nhưng là không sai a.
(— —b……)
Nhất Hạ đánh mắt quét một vòng xung quanh, sau đó quay trở lại nhìn về phía nam nhân.
Cả cái bàn dài, ngoại trừ hai bên nam nhân có một dãy ghế dựa bị xếp ra ngoài, đối diện nam nhân cũng chỉ có một cái ghế.
Khả năng……
Cũng là tới xem mắt.
Hay là……
Mấy nữ nhân kia đều bỏ đi rồi?
Nhất Hạ do dự, bước về phía nam nhân.
Nhất Hạ kéo cái ghế đối diện nam nhân ngồi xuống, nam nhân ngẩng đầu nhìn thấy hắn, hơi giật mình.
“Cậu……” Nhất Hạ đánh giá cậu, hỏi: “Là nhân viên công tác?”
Nam nhân mày hơi hơi nhếch lên.
“Cái kia……” Nhất Hạ xem cậu không nói lời nào, lại hỏi: “Cũng là tới xem mắt?”
Nam nhân không nói chuyện, mày dãn ra.
Nhất Hạ thấy hắn như vậy, đầu tiên cảm thấy mình tìm đúng chỗ rồi mà thở ra.
Nhưng là nhìn xem chung quanh, Nhất Hạ cảm thấy nơi này hẳn rất sang trọng, nhìn nhìn lại đối thủ ( nam tử trước mắt )……
Xong rồi, không chừng mình tới chỉ để làm nền……