Chương 4: Chịu khổ chia tay

Chuyện Diệp Phồn Tinh đang đi làm, giấu Cố Vũ Trạch, nhưng không có giấu Triệu Gia Kỳ

Bởi vì, nàng nghĩ trước mặt người yêu nên để lại chút tự ái, còn bạn bè thì có thể tín nhiệm.

Nàng nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, hy vọng Triệu Gia Kỳ có thể giúp mình giải thích.

Triệu Gia Kỳ thấy Diệp Phồn Tinh nhìn mình, đi tới, kéo tay Diệp Phồn Tinh, “Được rồi, Tinh Tinh, cậu không phải đã sớm có ý định chia tay Cố Vũ Trạch sao? Nếu hiện tại là hắn đề nghị, cậu liền đáp ứng đi! Như thế, sau này cậu cũng không cần kiếm cớ tránh hắn nữa”

Nàng nói xong, cò kép cánh tay Diệp Phồn Tinh, thân mật lắc lắc.

“…” Diệp Phồn Tinh không phải đứa ngốc, rất nhanh liền phản ứng lại, Cố Vũ Trạch vì sao lại hiểu lầm bản thân đang trốn tránh hắn, vì sao lại muốn chia tay với nàng.

Nàng nhìn Triệu Gia Kỳ bằng ánh mắt không thể tin, đẩy tay cô ấy ra, “Cô làm sao có thể nói xấu tôi?”

“Đúng đấy, là tớ nói xấu cậu.” Triệu Gia Kỳ nói: “Là tớ không cho cậu nhìn thấy Cố Vũ Trạch, có đúng chứ!”

Triệu Gia Kỳ càng nói như vậy, Cố Vũ Trạch lại càng không tin tưởng nàng.

“Bây giờ, cô còn gì để nói không?” Cố Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Phồn Tinh, tất nhiên là hoàn toàn tin tưởng lời nói của Triệu Gia Kỳ.



Diệp Phồn Tinh không biết phải giải thích với hắn như thế nào, có nhân chứng là Triệu Gia Kỳ này, nàng tram miệng cũng không thể bào chữa cho bản thân.

Đúng lúc này, mẹ Triệu thấy Triệu Gia Kỳ vẫn chưa trở lại, lo lắng đi ra, liền nhìn thấy Cố Vũ Trạch, nhiệt tình nói: “Vũ Trạch tới rồi à, nhanh vào ngồi một chút.”

Nhìn cảnh này, Cố Vũ Trạch hiển nhiên không phải lần đầu đến Triệu gia.

Cố Vũ Trạch không tiếp tục để ý đến Diệp Phồn Tinh, đi theo dì Triệu vào nhà.

Diệp Phồn Tinh thấy Triệu Gia Kỳ lưu lại, cảm giác tim lạnh như bang, “Cô cố ý để cho cậu ấy hiểu lầm tôi, đúng hay không?”

Triệu Gia Kỳ nói: “Cô cùng Cố Vũ Trạch vốn không hợp, hai người không sống cùng một thế giới. Cô xem lại bản thân cô một chút đi, Diệp Phồn Tinh, cô mỗi ngày đều phải đi làm, quần áo cũng không thể mua nổi một cái ra hồn, đứng bên cạnh Cố Vũ Trạch, cô không cảm thấy lung túng sao? Thật ra thì tôi cảm thấy mẹ cô cũng vì muốn tốt cho cô thôi, người giống như cô, coi như học xong đại học, thì có thể làm được cái gì? Mỗi con người đều có số mạng riêng của mình, khi sinh ra đã được quyết định. Cho nên, Cô chính là sang mắt ra, tìm người thích hợp với bản thân mà gả đi đi!”

Nói xong, Triệu Gia Kỳ vào trong, trực tiếp đóng cổng lại, để lại một một mình Diệp Phồn Tinh đứng dưới ánh nắng mặt trời, nàng không nhịn được cười một tiếng.

Đây chính là… người bạn tốt nhất của nàng?

000 --- 000

Buổi chiều, Diệp Phồn Tinh đón xe trở về Nam Xuyên.



Nam xuyên là một khu du lịch, bên này phong cảnh không tồi, có rất nhiều người ở thành phố cũng sẽ đến đây xây biệt thự, khách du lịch.

Lúc trước nàng được dì lý hàng xóm giới thiệu công việc cho, quyets dọn vệ sinh trong biệt thự.

Sau khi nghỉ ngơi, Diệp Phồn Tinh vẫn tiếp tục làm công việc quét dọn này.

Trên thực tế, mùa này ở đây cũng rất nóng, người có thể tới nơi này nghỉ phép, đã rất ít, bọn họ đều sẽ tìm địa phương mát mẻ thảo mái hơn.

Chủ của ngôi biệt thự này là một nam nhân ngồi xe lăn, Diệp Phồn Tinh chỉ từng thấy hai lần.

Ở trong mắt Diệp Phồn Tinh, hắn chính là một cái quái già, dù sao biệt thự chung quanh đều không còn ai, cũng chỉ có hắn ở lại chỗ này.

Diệp Phồn Tinh vừa mới vào cửa, chỉ nghe thấy trong phòng khách vang lên một tiếng.

Nàng đi vào, nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, ly nước rơi trên mặt đất, mà ngón tay của hắn không biết vì sao lại bị đứt.

Thấy một màn như thế, hắn cũng không có hốt hoảng, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn ngón tay mình chảy máu, giống như đang ngắm phong cảnh.

“Đại thúc, người không sao chứ?” Diệp Phồn Tinh đi tới, bận rộn quét sạch mảnh vỡ, rồi nhìn về phía người đàn ông này.