Nhìn cổng sắt đóng lại, Lăng Vũ quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Hai bên là mặt cỏ rất rộng, có một ít khóm hoa không biết tên hoa gì rất đẹp. Sân vườn đẹp như tranh vẽ, bất quá Lăng Vũ không có tâm tình để thưởng thức.
Tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua bãi cỏ trên một con đường nhỏ lót đá, Lăng Vũ đi tới cửa chính. Lại tiếp tục nhập mật mã mà người kia đưa vào bản điện tử trên cửa, lúc này Lăng Vũ mới chân chính tiến vào trong biệt thự.
Mà tiến vào trong xong, cửa phía sau lưng Lăng Vũ lại một lần tự động đóng lại.
Lúc này Lăng Vũ đột nhiên có chút hoảng loạn cùng sợ hãi.
Không biết vì cái gì trong lòng Lăng Vũ lại sinh ra cảm xúc như vậy. Giống như năm đó lần đầu tiên bị chìm vào trong bóng đêm, không cách gì tìm kiếm được
cái người mà bản thân cho rằng yêu thương mình thật lòng, có thể dựa vào cả đời.
Cái loại sợ hãi đến tê dại, cùng đau đớn như bị tra tấn bằng cách cắt vào thịt đến rướm máu. Từ đầu chí cuối không bao giờ Lăng Vũ quên.
Chỉ là hiện tại không biết sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác như vậy, bất quá rất mau đã bị Lăng Vũ chế phục.
Dù sao đã trải qua huấn luyện mười năm ở nơi ma quỷ cũng có một ít tác dụng. Ít nhất hiện tại đã không giống mười năm trước, không còn yếu đuối sợ hãi đến vô pháp đứng thẳng, chỉ biết bất lực kêu khóc.
Chậm rãi tuần tra một vòng, phát hiện trang trí nội thất tuy rằng rất là đơn giản, nhưng chỉnh thể cho người ta một loại cảm giác âm trầm. Làm người ta cảm giác như là đi vào một biệt thự hoang vắng trống rỗng không người cư trú. Cái loại áp lực vô hình này làm Lăng Vũ rất là không thoải mái.
Rất muốn cứ như vậy rời khỏi cái biệt thự có chút âm trầm khủng bố này, nhưng Lăng Vũ vẫn ngăn chặn xúc động xuất hiện trong lòng. Sau đó chậm rãi trấn định bản thân để bắt đầu công việc của chính mình.
Dù sao chỉ là quét tước dọn vệ sinh, cũng không cần làm cái khác. Vì thế Lăng Vũ dứt bỏ cảm giác làm cho mình chút sợ hãi, bắt tay vào công việc dọn dẹp quét tước.
Đầu tiên Lăng Vũ đến phòng tắm tìm được một cái khăn lông nhìn như giẻ lau, sau đó lại tìm ra một cái xô hứng chút nước. Đem khăn lông bỏ vào trong nước, liền xách xô nước đi vào phòng khách, bắt đầu chà lau các góc phòng khách.
Lăng Vũ rất cẩn thận chà lau mỗi một góc, cũng sợ sẽ làm rơi những bình hoa nhìn như bình thường kỳ thật rất là quý báu, cùng những vật trang trí bằng thủy tinh dễ vỡ.
Chuyện này cũng không phải là đùa giỡn. Nói không chừng một cái bình hoa nhỏ cũng có khả năng giá cả chục triệu. Chỉ làm hỏng một món, số tiền trong tài khoản của Lăng Vũ cũng sẽ bị vét sạch đến trống trơn.
Bởi vì nhà này có ba tầng, Lăng Vũ đành phải bắt đầu từ tầng dưới cùng hướng lên trên lầu, cẩn thận lau chùi.
Lăng Vũ rất tò mò.
Chủ biệt thự này thật sự là một tháng trở về một lần sao? Thấy thế nào cũng không giống. Không có một chút dơ bẩn!
Lăng Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng cái bàn trà. Nhìn thẳng mặt kính của bàn trà, Lăng Vũ phát hiện thật sự rất sạch, một hạt bụi cũng không có.
Lăng Vũ có điểm hoài nghi.
Nơi này có phải trước nay chưa từng bỏ trống hay không. Bằng không sao có thể nào bảo trì sạch sẽ như vậy, ngay cả một hạt bụi cũng không có!
Theo lý mà nói, không có khả năng này. Bất quá đó cũng không phải là điều mà Lăng Vũ muốn suy xét lúc này.
Hiện tại việc cần phải làm là đem ba tầng lầu của biệt thự lau sạch sẽ, sau đó sớm rời khỏi cái nơi làm bản thân cảm thấy thực áp lực này.
May mắn chỉ là một tháng tới một lần, bằng không thật không biết có thể chịu được bao lâu.
Ở hoàn cảnh mà một tiếng thở dốc cũng không dám phát ra. Sợ chính mình phát ra tiếng vang sẽ gặp phải cái gì làm cho bản thân sợ hãi. Nếu thời gian dài ở loại địa phương này, không bức điên mới là lạ!
Càng nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Vũ càng cảm thấy thực sợ hãi. Cho đến khi lại xuất hiện áp lực khó chịu, Lăng Vũ đột nhiên từ trên sàn nhà đứng lên.
Cảm giác xác thật thấy cái nhà này rất là quỷ dị, lại không biết là quỷ dị như thế nào.
Một cảm giác không thích hợp chậm rãi khuếch trương mở rộng.
Cảm thấy có chỗ thực không thích hợp. Lại vắt hết óc cũng nghĩ không ra là chỗ nào. Lăng Vũ đứng lên nhìn một vòng chung quanh phòng. Cuối cùng tầm mắt Lăng Vũ dừng ở sô pha đặt sát cửa sổ đối diện.
Lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Lăng Vũ nhận ra nguyên do từ lúc mình bắt đầu tiến vào cũng chỉ cố nhìn chung quanh phòng. Rồi sau đó lại bị sự âm trầm trong phòng làm kinh sợ rồi, vẫn luôn ở trong trạng thái áp lực. Bản thân lại không nghĩ tới phải đem bức màn kéo ra. Hiện tại vẫn là buổi chiều, bên ngoài mặt trời vẫn còn cao.
Mà ánh sáng bên trong chỉ là từ khe hở bức màn tiến vào. Ánh sáng yếu ớt làm bầu không khí trong phòng thập phần âm trầm quỷ dị.
Trách không được lại có cảm giác nơi này giống như có chỗ nào đó không đúng!
Tưởng tượng đến khả năng này, Lăng Vũ lập tức đem bức màn kéo ra.
Tức khắc ánh sáng bị bức màn ngăn cản bên ngoài lập tức xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trong phòng khách.
Mà cảm giác áp lực lúc trước cũng kỳ diệu biến mất.
Nguyên do thật sự là chính mình khẩn trương quá độ, thần kinh mới vẫn luôn khẩn trương. Vì thế những ý tưởng buồn cười đó mới sinh ra!
Có lẽ bởi vì trong phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp, Lăng Vũ mới phát hiện nơi này nhìn vào trang hoàng đơn giản, kỳ thật vẫn che giấu không được khí chất cổ kính cao quý.
Toàn bộ phòng từ màu sắc đến vật trang trí cùng gia cụ đều thuộc về gam màu nhạt. Màu sắc trang nhã khiến cho người ta thần thanh khí sảng.
Loại cảm giác này làm Lăng Vũ nhịn không được bắt đầu vuốt ve sô pha lớn cực kỳ mềm mại, thưởng thức bình hoa quý.
Lăng Vũ nghĩ nếu tại đây đặt một bình hoa lan mà mình yêu nhất, có lẽ sẽ cho phòng khách tăng thêm sức sống.
Đột nhiên dưới chân chạm vào một đồ vật mềm mại, Lăng Vũ cúi đầu nhìn. Phát hiện trên mặt đất trải thảm làm thủ công thêu tranh sơn thủy.
Mà thảm vừa vặn đặt ở phía trước sô pha. Nếu ngồi ở trên sô pha, hai chân trần đặt ở trên thảm mềm mại như tơ kia cảm giác thật sự sẽ rất thoải mái.
Chậm rãi Lăng Vũ mê luyến cảm giác mềm mại này, sau đó bắt đầu đem hai chân không ngừng cọ cọ trên tấm thảm. Ban đầu chỉ là động tác nhẹ nhàng, sau đó động tác của Lăng Vũ càng lúc càng lớn, bắt đầu đem cả chân để thật sự giẫm đạp vào thảm.
Hoàn toàn quên mất mục đích mình tới đây làm gì, Lăng Vũ chỉ biết hưởng thụ cảm giác làm bản thân sung sướиɠ.
Vào thời điểm giẫm đạp hăng say, Lăng Vũ thật sự nâng cao hai chân, đột nhiên đυ.ng phải một vật cứng rắn. Nháy mắt đau đớn tràn ngập từ mũi chân thẳng tới ót. Làm Lăng Vũ nhe răng trợn mắt che lại mũi chân bị đau, không ngừng xoa nắn, để hóa giải đau đớn từ mũi chân truyền đến.
Rồi sau đó Lăng Vũ mới kinh ngạc nhớ ra mục đích mình đến nơi này.
Hiện tại công việc còn chưa có làm xong, thế mà mình còn ở đây hưởng thụ?!
Nhìn chung quanh rộng lớn, Lăng Vũ nghĩ nếu không tranh thủ thời gian thì phỏng chừng đến bình minh ngày mai mình cũng không có khả năng lau chùi xong ba tầng lầu.
Vì thế nhanh thu hồi suy nghĩ, Lăng Vũ khập khiễng đứng lên, lại tiếp tục công việc dở dang.
Cầm khăn lông ẩm ướt, nằm bò trên mặt đất tiếp tục lau cái sàn nhà vốn đã trơn bóng như gương.
Hiện tại Lăng Vũ thấy rất là may mắn vì căn nhà này rất sạch sẽ, việc làm cũng thật sự dễ dàng hơn.
Bởi vì có thể lén lút lười biếng. Dù gì phòng này xác thật rất sạch sẽ đến không có một hạt bụi. Có lười biếng hẳn cũng không có bị phát hiện.
Nếu thật sự phải nghiêm túc đem mỗi một góc đều phải chiếu cố kỹ lưỡng, vậy đêm nay cũng đừng nghĩ sẽ trở về nhà!
Nhưng mà Lăng Vũ không biết, chính ngay lúc này ở một chỗ mà Lăng Vũ nhìn không thấy, đang có một đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào mỗi một hành động ở trong phòng này.