"Là Lăng tiên sinh sao?"
Người bên kia điện thoại tuy rằng chỉ đơn giản dò hỏi, nhưng âm thanh kia lại có uy nghiêm không thể bỏ qua.
Người kia không phải ở ngay bên cạnh Lăng Vũ, nhưng vẫn làm Lăng Vũ sinh ra một loại cảm giác không rét mà run.
Lăng Vũ dựa vào trực giác phán đoán đối phương nhất định là người có bối cảnh không bình thường, hay là nhân vật nguy hiểm. Nhưng hiện tại Lăng Vũ có chút nghi hoặc, ở trong não nhanh chóng tìm tòi một phen, phát hiện hình như những người mình quen biết cũng không có nhân vật nào lợi hại như thế này.
Mà khi nghe giọng nói không phân biệt được quen hay không quen, ngực Lăng Vũ đột nhiên xuất hiện một trận đau nhói. Loại cảm giác không thể hiểu được này làm Lăng Vũ không tự giác xoa xoa ngực, sau đó nhẹ nhàng ấn để hóa giải cảm giác thực không dễ chịu.
Lăng Vũ trấn định xong mới trả lời đối phương.
"Phải! Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"À, ta lúc trước nhờ Chung hiệu trưởng giúp ta tìm người đến biệt thự xử lý vệ sinh, cho nên ông ta có giới thiệu tiên sinh đây. Mà ông ta nói tiên sinh cũng đáp ứng rồi. Nếu như vậy, chúng ta cũng liền không lãng phí thời gian, ngày mai ta sẽ về biệt thự, cho nên hy vọng hôm nay nếu có thể hãy đến thu dọn một chút. Nhà không có chìa khóa, chỉ cần nhập mật mã là được, địa chỉ là..."
Người kia nghe được Lăng Vũ xác nhận liền bắt đầu đem mục đích mình gọi điện thoại nói ra. Sau đó hắn đem địa chỉ, mật mã cửa đều nói kỹ càng tỉ mỉ cho Lăng Vũ, hy vọng Lăng Vũ hôm nay có thể đến vệ sinh nhà cửa.
Lăng Vũ vừa nghe mới nhận ra đối phương là vị nào.
Biết đối phương chỉ là người xa lạ, đau đớn ở ngực Lăng Vũ cũng không bởi vì vậy mà giảm bớt nửa phần, nhưng hiện tại không rảnh bận tâm nguyên nhân trong đó.
Bởi vì hai ngày nay Lăng Vũ đã suy nghĩ chuyện này. Dù sao lúc trước hiệu trưởng Chung đã nói một tháng chỉ phải đi đến đó một lần, nhưng sau đó cũng không nhận được bất cứ liên lạc nào. Không nghĩ tới hôm nay đối phương liền tìm tới. Nếu lúc trước bản thân đã đáp ứng người ta, vậy khẳng định phải làm được.
Lại nói hôm nay cũng không có gì làm, vừa vặn cần gϊếŧ thời gian. Vì thế Lăng Vũ liền nhanh chóng từ trong túi hồ sơ lấy ra giấy bút, bắt đầu nghiêm túc nghe và ghi lại những gì đối phương nói, mỗi câu mỗi chữ ghi thật chính xác. Thuận tiện đem thứ quan trọng nhất là địa chỉ cùng mật mã ghi nhớ cẩn thận.
Sau khi ghi xong thông tin quan trọng nhất, Lăng Vũ liền lập tức nói.
"Không thành vấn đề. Hôm nay ta rảnh rỗi. Ta liền dựa theo địa chỉ này đi qua đó. Ngài yên tâm, ta sẽ thu dọn sạch sẽ phòng ốc trước khi ngài trở về!"
"Vậy làm phiền rồi. Còn tiền lương thì sau khi xong việc đem số tài khoản viết lại đặt ở bàn trà phòng khách là được. Ta sẽ mau chóng giải quyết! Vậy không quấy rầy nữa!"
Đối phương vừa nói xong cũng không đợi Lăng Vũ đáp lời liền cắt điện thoại.
"Tút tút tút"
Có chút ngây người, Lăng Vũ đang nghe thì điện thoại chỉ còn tiếng tút dài. Lúc này Lăng Vũ mới nhận ra đối phương đã ngắc máy.
Mà loại đau đớn sinh ra trong ngực vừa rồi không thể hiểu vì sao cũng cùng nhau biến mất với giọng nói kia.
Lăng Vũ cho rằng có lẽ là chính mình quá nhạy cảm mà thôi, chính mình lại không quen biết đối phương sao có thể sinh ra cái loại cảm giác đáng sợ kia. Trong lòng không ngừng an ủi chính mình, Lăng Vũ cũng chậm rãi yên tâm lại.
Thu hồi di động, rồi sau đó Lăng Vũ lại mờ mịt nhìn hình ảnh hiện ra ở màn hình đại diện di động. Khóe miệng lại ngăn không được run rẩy vài cái.
Cái này là.... Âu Dương Hạo cũng quá nghịch ngợm rồi!
Âu Dương Hạo không chỉ có thay đổi nhạc chuông di động của Lăng Vũ thành giọng nói đặc sắc, có phần giống trẻ con nũng nịu của hắn. Cả hình nền đại diện cũng bị đổi thành hình ảnh hắn vừa tắm rửa xong, chỉ là tùy ý vây quanh khăn tắm che chỗ nhạy cảm.
Thân thể gầy nhỏ, bày ra một bộ lười biếng, đôi mắt mở to, sau đó đưa di động nghiêng góc độ, bấm máy. Thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
Làn da trắng nõn trơn bóng nhìn không sót gì, mơ hồ còn mang theo chút phiếm hồng do bị ngâm trong nước nóng.
Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó tắt màn hình di động, bỏ vào trong túi.
Cất điện thoại di động xong, Lăng Vũ mới nhớ tới mình đã quên hỏi đối phương họ gì. Mà đối phương cũng không có hỏi gì về Lăng Vũ.
Người này thật đúng là quái lạ, chưa gặp qua cũng chưa hiểu biết gì, mà dám đem mật mã nhà đưa cho người xa lạ. Thật sự là yên tâm tin tưởng mình như vậy a!
Lăng Vũ trong lòng mắng thầm.
Bất quá nếu người ta đã tín nhiệm mình như thế, vậy mình cũng không thể cô phụ sự tin tưởng của chủ nhà!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ nhanh lấy tờ giấy ghi địa chỉ cùng mật mã ra xem.
Nhìn địa chỉ đối phương cho, Lăng Vũ liền bắt đầu hướng người qua đường dò hỏi cái địa chỉ này đi như thế nào.
Khi hỏi rõ ràng, nghĩ hiện tại cũng đã trễ một chút, mà nhà người kia phỏng chừng cũng rất lớn. Thời gian quét tước hẳn là sẽ tương đối lâu, vì thế Lăng Vũ quyết định đón xe đi đến nơi đó.
Đón lại một chiếc xe taxi, Lăng Vũ nói nơi mình muốn đến cho tài xế. Mà đối phương sau khi nghe địa điểm mà Lăng Vũ muốn đến, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng thực mau lại khôi phục bình thường, sau đó chuyên tâm lái xe hướng đến nơi đó.
Khi tới gần địa điểm, tài xế nói xe taxi không thể đi tiếp, vì khu này thuộc về người giàu có không phải xe nào cũng có thể tùy tiện đi vào.
Lăng Vũ ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, liền thanh toán tiền xe cầm túi hồ sơ xuống xe.
Nhìn trước mắt trùng trùng biệt thự tráng lệ huy hoàng, trong lòng Lăng Vũ không chút dao động. Dù gì trước kia khi đi làm nhiệm vụ cũng thường xuyên ra vào những nơi xa hoa. Chỉ là trước kia lén lút trốn tránh thiết bị an ninh đột nhập vào, mà lần này là chính đại quang minh đi vào.
Tâm tình tự nhiên có chút không giống nhau.
Tìm kiếm địa chỉ vừa mới ghi nhớ, Lăng Vũ thực mau liền tìm tới cổng ngôi nhà mà mình phải đến dọn dẹp.
Nhìn bản khóa điện tử trên cổng, Lăng Vũ nhập vào mật mã ghi trên tờ giấy. Màn hình điện tử trên cửa xác nhận mật mã chính xác. Rồi cửa liền tự động mở ra. Sau khi Lăng Vũ bước vào bên trong cánh cổng sắt liền lập tức tự động đóng lại.