Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 47: Không chơi nổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong tròng mắt Lam Phi thoáng hiện ý đoạt lấy. Mà gông cùm xiềng xích tay hắn cũng càng thu càng chặt, làm Lăng Vũ cảm thấy đau đớn.

Lăng Vũ vặn vẹo cánh tay có chút không thoải mái, muốn tránh thoát ra lại bị Lam Phi phát hiện ý đồ. Tức khắc hắn tăng lực độ, làm Lăng Vũ ăn đau thiếu chút nữa kêu lên.

Nhìn người trước mắt ẩn nhẫn, mang theo có ánh mắt có chút không cam lòng, thế nhưng có một loại vũ mị trực tiếp dụ dỗ Lam Phi.

Mà bộ dạng mê người kia tức khắc làm bụng dưới của Lam Phi căng thẳng, thân thể đã bắt đầu động tình lên, hô hấp cũng dày đặc thô suyễn.

Mà phần thô bạo cùng tàn sát bừa bãi tăng trưởng trong đáy lòng, chỉ có một âm thanh đang gào rống bên tai.

Ta muốn đốt cháy người trước mắt này thành tro bụi!

Chậm rãi tới gần, đôi môi cố ý mà như vô tình lướt qua khuôn mặt Lăng Vũ. Lại không tiếp theo động tác, hắn chỉ là ái muội dùng đôi môi gợi cảm vuốt ve gương mặt Lăng Vũ.

Hô hấp nóng rực phun lên vành tai cùng cái cổ trắng nõn, làm Lăng Vũ có cảm giác không thoải mái, cảm thấy bất an.

Lăng Vũ nâng lên đầu gối muốn đỉnh vào giữa háng Lam Phi, lại bị động tác tiếp theo của Lam Phi làm dừng lại.

(Tác giả đã tỉnh lược......)

Cái này làm cho Lăng Vũ vừa thẹn vừa phẫn, muốn tránh thoát rồi lại không thể như nguyện.

"Buông ta ra, không cần...... ư...... a!"

Lam Phi đang nghe thấy người kia nói lời cự tuyệt, dùng sức ấn một chút. Vừa lòng nghe được âm thanh thống khổ. Âm thanh thống khổ kia lại bị dùng lực áp xuống quá lớn không phát ra tiếng. Bộ dạng ẩn nhẫn thật là yếu đuối động lòng người, làm hạ bộ của Lam Phi xôn xao càng thêm lợi hại.

Không gian nho nhỏ của nhà vệ sinh chậm rãi bởi vì không khí ái muội của hai người mà nhiệt độ bắt đầu không ngừng tăng lên.

Làm Lam Phi thấy bản thân mình đã hòa tan trong cảm giác tuyệt mỹ kia, ý tưởng muốn chiếm hữu càng ngày càng cường liệt.

"Cho ta! Ta sẽ làm ngươi thoải mái! Vũ..."

Giọng Lam Phi trầm thấp đến gần như dụ hoặc. Âm thanh ở bên tai Lăng Vũ nỉ non, du͙© vọиɠ mãnh liệt không cần nói cũng biết.

Nghe Lam Phi bởi vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà giọng trở nên khàn khàn, thân mật kêu tên của mình, Lăng Vũ sửng sốt. Câu nói gợi cảm kia rất là câu nhân, lại làm Lăng Vũ nhớ tới một đoạn ký ức thống khổ sắp bị quên đi.

Rồi sau đó lập tức tỉnh táo lại, Lăng Vũ cũng không màng vật yếu ớt của mình còn nắm ở trong tay Lam Phi. Mạnh mẽ đẩy ra du͙© vọиɠ ở bên cạnh cơ hồ sắp bùng nổ của Lam Phi.

Chính ở vào thời điểm dục hỏa hừng hực, Lam Phi còn chưa có phản ứng liền phát hiện mình bị đẩy ra. Phần yếu ớt của đàn ông vốn dĩ nắm trong tay hắn, mà bởi vì động tình hắn đã chậm rãi buông ra. Cho nên khi người này đẩy hắn ra, hắn không có kịp bắt lại.

Đẩy ra trong nháy mắt, Lam Phi cơ hồ lộ ra bộ dạng sắp gϊếŧ chết Lăng Vũ.

Mà dục hỏa lúc trước bởi vì động tác này mà chậm rãi nguội lạnh.

Trai già đáng chết này thế nhưng lại một lần nữa cự tuyệt hắn!

"Đủ rồi! Không cần làm đến quá đáng như vậy!"

Lăng Vũ phẫn nộ quát vào mặt Lam Phi.

"Ta không có thời gian cùng loại con nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng vui đùa! Ta chơi không nổi! Hy vọng cậu về sau không cần lại đến quấy rầy cuộc sống của ta! Chúng ta căn bản không phải người cùng một thế giới. Cậu là người có cuộc sống giàu sang, muốn gì được đó. Mà ta chỉ là người làm công bình thường, muốn sống cuộc sống an ổn."

Lăng Vũ thật sự không muốn cùng loại ăn chơi trác táng này có bất luận giao thoa gì. Mà chỉ nghĩ trải qua một cuộc sống bình thường an ổn. Cái loại trò chơi của kẻ có tiền, Lăng Vũ thấy mình chơi không nổi, cũng không có tư cách đi chơi. Khi còn trẻ ngu muội tự đưa mình vào sinh hoạt của một sát thủ trải qua hơn mười năm sống trong bóng tối.

Mà thời gian tươi đẹp nhất của tuổi trẻ đều sinh hoạt trong gϊếŧ chốc cùng máu tanh. Cái loại hành vi tội ác đó làm Lăng Vũ không cách nào sống yên ổn.

Không nghĩ lại trải qua như thế, không nghĩ lại để mình bị hủy hoại trong tay loại người có tiền chỉ biết đùa bỡn và lừa gạt người.

Như vậy không chỉ thực có lỗi với chính mình, càng thực có lỗi với ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng ta.

Cha mẹ đã thương tâm hao tổn tinh thần nhiều năm cũng vì đứa con bất hiếu tử. Hiện tại Lăng Vũ chỉ nghĩ đền bù những thiếu sót của mình đối với ba mẹ, đền bù chỗ trống mười năm mình không có bên họ.

Cho nên Lăng Vũ không muốn cùng người trẻ tuổi thô bạo trước mắt tiếp tục dây dưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »