Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 199: Hiên tỉnh lại!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa ra cổng bệnh viện, Lăng Vũ vẫy tay đón một chiếc xe taxi, vừa định lên xe lại bị hai người kéo lại.

"Chúng tôi đi cùng anh!"

Phía sau hai người đều lộ vẻ lo lắng, đáy mắt cũng là lo âu, mà ngữ khí kiên định làm Lăng Vũ tràn ngập cảm động, gật gật đầu, ba người liền đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện.

Xe của ba người chẳng mấy chốc liền đến bệnh viện Dung Hợp. Lam Phi đem xe vào bãi đỗ, liền cùng Lăng Vũ và Âu Dương Hạo bước nhanh vào bệnh viện.

Lãnh Giác đứng chờ sẵn ở cửa. Khi thấy Lăng Vũ xuất hiện, hắn liền vọt tới nôn nóng mà lôi kéo tay Lăng Vũ hướng vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Ba người nghi hoặc nhìn Lãnh Giác trên mặt toàn là bi thương cùng lo lắng. Bọn họ không biết Lãnh Giác không có chuyện, sao còn yêu cầu Lăng Vũ xuất hiện tại đây. Mà Lãnh Giác cũng vội vàng chờ Lăng Vũ xuất hiện. Biết ba người kia giờ phút này phi thường nghi hoặc, nhưng Lãnh Giác cũng không mở miệng giải thích cái gì, bởi vì hắn cũng không biết nên nói như thế nào cùng Lăng Vũ. Hắn chỉ có thể mang theo ba người đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Càng tiếp cận phòng chăm sóc đặc biệt, Lăng Vũ càng bắt đầu lo âu, cảm thấy phía trước có cái gì đó mình không muốn thấy.

Hơi hơi nắm chặt đôi tay, dáng điệu bất an của Lăng Vũ làm Lãnh Giác đau lòng. Giơ tay ôm vai Lăng Vũ, Lãnh Giác nhẹ giọng trấn an nói:

"Tiểu Vũ, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng phải bảo trì trấn định được không?"

Nhưng mà Lãnh Giác trấn an lại không có tác dụng giống bình thường, càng khiến Lăng Vũ thêm hoảng loạn, cả người cũng run rẩy không thôi.

Bốn người không nói chuyện nữa, mà là trầm mặc đi tới.

Lãnh Giác đem ba người đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó bảo ba người xuyên thấu qua cửa kính nhìn vào phía bên trong.

Trong phòng bệnh, trên giường nằm một người toàn thân quấn băng gạc. Bởi vì toàn bộ bị bao kín mít, ba người căn bản không biết người nọ là ai. Vì thế đều hướng ánh mắt về Lãnh Giác dò hỏi, ý bảo Lãnh Giác giải thích tình huống rốt cuộc là như thế nào.

Tiếp thu ánh mắt khó hiểu của ba người, Lãnh Giác hít thật sâu một hơi, mà trên mặt thần sắc cũng càng ngày càng ngưng trọng. Hắn lo lắng cùng áy náy nhìn người trong phòng bệnh, rồi sau đó lại dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Lăng Vũ, chậm rãi mở miệng kể ra:

"Anh ấy là cấp trên kiêm bạn tốt của tôi, Mộ Dung Minh Hiên!"

Mộ Dung Minh Hiên!

Mộ Dung Minh Hiên!

Trước đây rất lâu.

"Xin chào, anh tên gì?"

"Tôi là Mộ Dung Minh Hiên, em có thể gọi tôi là Hiên!"

"A! Có thể như vậy sao?"

"Có thể, tôi thích nghe em gọi như vậy!"

"Nga, như vậy a! Hiên, tôi cũng giới thiệu tên của tôi. Tôi là Lăng Vũ! Anh có thể gọi......"

"Tiểu Vũ!"

"A, đúng! Cứ gọi Tiểu Vũ, anh là người đầu tiên ở đây gọi tôi như vậy!"

"Phải không? Tôi đây thực vinh hạnh!"

"Ừ, là thật sự đó! Hiên, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Có thể!"

"À, vì cái mỗi lần đều nhìn chằm chằm tôi?"

"Đó là bởi vì tôi thích em!"

"Hả! Anh thích tôi?"

"Đúng!"

"Nhưng tôi là con trai nga!"

"Tôi biết!"

"Con trai cũng có thể thích nhau sao?"

"Có thể!"

"Vậy được rồi, tôi cho phép anh thích tôi!"

"Em không thích tôi sao?"

"Ừ... Thích, nhưng chúng ta vừa mới biết nhau, tôi không thể nhanh như vậy nói thích anh!"

"Nhưng em đã nói rồi còn gì!"

"Như vậy a! Ừ, tôi đây cũng thích anh!"

Tôi đây cũng thích anh!

Những lời này là khi Lăng Vũ vừa mới quen Minh Hiên đã nói.

Mộ Dung Minh Hiên! Đã bao lâu chưa từng nghe qua tên này.

Sau khi quen biết Mộ Dung Minh Hiên, Lăng Vũ vẫn luôn kêu hắn là Hiên, thế cho nên đến sau này cũng quên mất tên đầy đủ của hắn. Mà hôm nay, lại từ miệng Lãnh Giác nghe được cái tên làm tâm động.

Mộ Dung Minh Hiên! Sao có thể! Hắn sao có thể nằm ở kia? Hắn là một người mạnh mẽ như vậy, không ai có thể chạm vào hắn, sao có thể còn có người làm bị thương hắn? Nhưng A Giác lại nói người kia là Hiên. Không có khả năng, kia không có khả năng. A Giác khẳng định nói giỡn. Hiên sao có thể biến thành bộ dáng kia, đây tuyệt đối không có khả năng.

"A Giác nói giỡn đúng hay không? Hiên lợi hại như vậy, sao có thể bị thương thành bộ dáng kia? Khẳng định là gạt tôi đúng hay không?"

"Tiểu Vũ bình tĩnh một chút được không? Người bên trong kia xác thật là Hiên lão đại. Vì cái gì biến thành dáng vẻ này, có thời gian tôi từ từ sẽ nói! Hiện tại chỉ cần Tiểu Vũ ở đây được không? Giờ phút này Hiên lão đại cần người quan tâm cùng chiếu cố, cần người yêu thương cổ vũ. Tiểu Vũ, bình tĩnh một chút, cùng hộ lý đi vào được chứ? Ngồi bên cạnh anh ấy, đừng rời khỏi anh ấy! Bác sĩ nói, Hiên lão đại nếu không vượt qua đêm nay liền vĩnh viễn......"

Nói đến chỗ này, Lãnh Giác đã khóc nói không ra lời. Hắn cũng không tin người nằm ở nơi đó sẽ là nhân vật cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình Mộ Dung Minh Hiên. Đó là người cường thế lợi hại, là sát thủ số 1 "Mặt Sát". Chính lại bởi vì Tiểu Vũ mà người vô tình kia đã bắt đầu tự sa ngã, bắt đầu lén lút làm những nhiệm vụ đặc cấp đáng sợ. Trách không được hắn cùng Hàn Mẫn mỗi lần nhìn thấy Hiên lão đại đều là một bộ dạng mệt mỏi, thì ra Hiên lão đại tiếp nhận những nhiệm vụ đó. Mà Hiên lão đại làm như vậy mục đích duy nhất chính là giúp hắn thoát ly tổ chức, sau đó đem Tiểu Vũ phó thác cho hắn.

Tiểu Vũ chính là toàn bộ sinh mệnh của Hiên lão đại, đã không còn Tiểu Vũ liền mất đi động lực sống sót. Vì để Tiểu Vũ có hạnh phúc, không tiếc đem sinh mệnh vứt bỏ, cũng muốn đẩy hắn ra khỏi tổ chức, sau đó đi chiếu cố Tiểu Vũ.

Một người thâm tình như vậy, thử hỏi còn có thể đi đâu tìm được người thứ hai?

Nhưng mà thật đáng buồn, Hiên lão đại trả giá nhiều như vậy, mà Tiểu Vũ lại một chút cũng không biết, còn ôm hận. Tuy rằng Tiểu Vũ cũng là vì tình cảm có thể tha thứ.

Lãnh Giác chính là vì Hiên lão đại tiếc hận, tiếc hận một mảnh chân tình bị cất dấu, người yêu căn bản là nhìn không tới.

Nhìn thấy Lăng Vũ rơi lệ, Lãnh Giác rất muốn cứ như vậy đem mọi chuyện nói ra. Nhưng cuối cùng hắn một câu cũng nói. Tiểu Vũ đã không có đoạn ký ức kia, mặc hắn nói như thế nào, Tiểu Vũ cũng chỉ sẽ bán tín bán nghi, căn bản không đạt được kết quả như hắn mong muốn.

Quyết tâm, Lãnh Giác cảm thấy hiện tại vẫn là tạm thời đừng nói chuyện này. Hiện tại hắn chỉ hy vọng Tiểu Vũ có thể bình tĩnh lại, sau đó đi theo hộ lý vào trong trấn an người bệnh.

Nhưng mà, Lăng Vũ giờ phút này đã rơi lệ đầy mặt, không tin lời Lãnh Giác vừa nói, vì thế liền mạnh mẽ đẩy Lãnh Giác chạy ra bên ngoài.

Không tin hết thảy là thật sự. Hiên rõ ràng lợi hại như vậy. Người như vậy sao có thể bị thương nằm ở nơi đó, lại còn có khả năng......

Lăng Vũ không thể tiếp thu lời Lãnh Giác nói, không tin kia là Hiên.

Liều mạng chạy, vô luận phía trước là cái gì, cũng mặc kệ, chỉ là liều mạng mà chạy, hy vọng mượn cái này tê liệt cảm giác đau đớn.

Thật sự mở to mắt nhìn phía trước, nhưng nước mắt tràn đầy hốc mắt, làm khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ. Người đối diện đi tới cũng thấy không rõ lắm, vài lần chạy vội bị va chạm thiếu chút nữa té ngã trên đất. Lảo đảo ổn định thân mình, Lăng Vũ tiếp tục chạy. Hy vọng đây chỉ là giấc mộng, cho nên Lăng Vũ muốn liều mạng chạy, chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi bóng đè đáng sợ.

A, đây là chuyện kỳ quái gì! A Giác thế nhưng nói cho mình cái người nằm ở trên giường bệnh là Hiên, sao có thể như vậy? Hiên hiện tại khẳng định ở chỗ nào đó nhìn mình thôi! Lần trước ở nhà, Hiên còn không phải là ở trong tối nhìn mình sao? Đúng, Hiên hiện tại khẳng định cũng tránh ở chỗ nào đó nhìn mình. Người kia khẳng định không phải Hiên. A Giác khẳng định là nói giỡn!

Chạy vội, Lăng Vũ không ngừng an ủi chính mình, không tin Lãnh Giác nói sự thật. Nhìn Lăng Vũ không dám tiếp thu hiện thực mà chạy, Lãnh Giác lập tức liền đuổi theo.

Nhưng mà Lăng Vũ giờ phút này giống như tràn ngập năng lượng, vô luận Lãnh Giác tăng tốc như thế nào cũng không biện pháp đuổi kịp.

Khi Lãnh Giác cho rằng Lăng Vũ cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt, lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi. Cái này làm cho Lãnh Giác kinh hách không thôi. Hắn nhanh chóng chạy đến, duỗi tay muốn bế Lăng Vũ, lại bị người kia khóc rống dọa tới rồi.

Thì ra Tiểu Vũ không có té xỉu!

Lãnh Giác yên tâm một chút, sau đó lại duỗi tay ôm Lăng Vũ lên, giơ một tay vỗ nhẹ phía sau lưng Lăng Vũ trấn an.

"Tiểu Vũ, không cần thương tâm? Chúng ta hiện tại liền trở về, tôi cùng Tiểu Vũ đối mặt. Hơn nữa hiện tại Hiên lão đại rất cần Tiểu Vũ bên cạnh. Anh ấy cần người chiếu cố. Có thể thỏa mãn nguyện vọng này hay không? Tiểu Vũ!"

Đau lòng nhìn Lăng Vũ khóc đến không thành tiếng, Lãnh Giác không ngừng vỗ về sau lưng Lăng Vũ, hy vọng có thể trấn an người trong lòng.

"A... A Giác... Hu hu.... Hiên... Hiên có phải chỉ là nghịch ngợm ngủ một giấc? Nói... nói... hu hu... có phải đang trêu chọc tôi hay không... Có phải hay không... hu hu... A Giác... nói cho tôi biết!"

Nghe được đối phương tự nói lời tự an ủi, Lãnh Giác vội vàng gật đầu nói:

"Đúng vậy, Hiên lão đại lợi hại sao có thể cứ như vậy bị đánh bại chứ! Chúng ta liền trở về, sau đó Tiểu Vũ đánh thức anh ấy, được không?"

"Hu hu... Đừng... Đừng gạt tôi....."

"Không, tôi như thế nào sẽ lừa Tiểu Vũ! Chúng ta hiện tại liền trở về, chúng ta cùng đi nghiệm chứng, được không?"

"Được... Được... Chúng ta hiện tại liền trở về...... Đem cái người giả bộ ngủ kia đánh thức......"

Đau lòng người trong lòng ngực không có biện pháp tiếp thu sự thật. Nhưng người nằm ở bệnh viện là Hiên lão đại hiện tại đích xác cần Tiểu Vũ ở bên cạnh. Cho nên hắn hiện tại chỉ có thể lừa gạt trấn an. Hơn nữa bệnh viện không phải đã nói qua sao, chỉ cần vượt qua buổi tối nay Hiên lão đại liền còn có cơ hội hồi phục sao? Cho nên, hắn cần đem Tiểu Vũ trở về. Có lẽ có Tiểu Vũ làm bạn, Hiên lão đại sẽ chiến thắng Tử Thần.

Một lúc sau, mặc đồ của bệnh viện đưa, Lăng Vũ đi vào phòng bệnh vô trùng. Đôi mắt sưng đỏ giờ phút này nhìn chằm chằm người băng bó kín mít nằm trên giường. Chậm rãi đến gần giường bệnh, sau đó ngồi xuống ghế, Lăng Vũ vươn tay cầm bàn tay băng bó, nước mắt lại bắt đầu rớt xuống.

Nghĩ đến giờ phút này người bệnh cần cổ vũ, Lăng Vũ lập tức nâng tay hung hăng lau nước mắt, nỗ lực nở nụ cười.

Trước kia Hiên đã nói, thích nhất nhìn thấy mình cười. Anh ấy nói mình cười là đẹp nhất trên thế giới này. Cho nên hiện tại, phải cười cùng nói chuyện, cổ vũ Hiên nhất định phải chiến thắng Tử Thần!

"Hiên, Tiểu Vũ tới gặp anh! Anh xem anh đi, rất nghịch ngợm, chỉ biết nằm ngủ, cũng không để ý tới Tiểu Vũ. Nếu anh lại không tỉnh, Tiểu Vũ sẽ giận đó!"

"......"

"Hiên, anh biết không! Tiểu Vũ không có hận anh. Tiểu Vũ biết anh làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân, cho nên Tiểu Vũ hiện tại không hận. Hiên, anh nhanh tỉnh lại đi, đến lúc đó chúng ta đi du lịch, còn nhớ lúc trước chúng ta đã hẹn cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới không? HunhHn786 Cho nên anh phải nhanh tỉnh lại, sau đó mang theo em đi du lịch các nơi trên thế giới. Đây chính là điều anh đã hứa với em! Không thể nuốt lời đâu!"

"......"

Lăng Vũ không ngừng kể ra những sự tình lúc trước mình cùng Minh Hiên hứa hẹn.

Nhìn hai người trong phòng bệnh, ba người đứng ở bên ngoài đồng loạt rơi nước mắt.

Lam Phi không biết Lăng Vũ cùng cái người bị thương nằm ở trên giường quan hệ gì. Nhưng nhìn hai người bên cạnh đều lộ ra thương tiếc cùng bi thương, hắn cũng có thể đoán ra một vài phần.

Chỉ là vì cái gì Âu Dương Hạo cũng biết người đó chứ? Chẳng lẽ bọn họ lúc trước đã quen biết nhau, mà Âu Dương Hạo cũng biết sự tình của Lăng Vũ lúc trước?

Xem ra chỉ có hắn không rõ ràng hết thảy. Cái này làm cho Lam Phi đột nhiên có chút không thoải mái. Hắn cảm thấy mình đã là tình nhân của Lăng Vũ, lại không biết về Lăng Vũ bằng những người khác.

Nhưng cảm xúc này lại rất mau đã bị hắn đè ép xuống. Hắn nghĩ kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là hắn gặp Lăng Vũ trễ hơn hai người kia một chút mà thôi. Chỉ cần sau này hết thảy sự kiện của Lăng Vũ, hắn đều có thể chứng kiến là được. Hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm nghĩ lung tung, nhìn người kia cực kỳ bi thương, Lam Phi cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ của Lãnh Giác cùng Âu Dương Hạo. Hắn thật sự mong người xa lạ kia nhanh tỉnh lại.

Tuy rằng hắn không biết người kia cùng Lăng Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Lăng Vũ lộ ra biểu tình bi thương. Cho nên hiện tại hắn thực chờ mong cái người bị trọng thương có thể nhanh tỉnh lại. Như vậy hắn liền có thể lại nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười vui vẻ đáng yêu của Lăng Vũ.

Bỗng nhiên, ba người đứng ở ngoài phòng bệnh thấy Lăng Vũ trong phòng bệnh bắt đầu hoảng loạn lên, trong miệng còn không ngừng hô to cái gì. Chính là bởi vì bọn họ đứng ở bên ngoài, căn bản nghe không được Lăng Vũ kêu cái gì, vì thế chỉ có thể gọi bác sĩ cùng hộ lý tới.

Bác sĩ cùng hộ lý đi vào, Lăng Vũ đã bị đuổi ra đứng cùng ba người ở bên ngoài, nôn nóng mà nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong hoảng loạn.

Không biết bên trong đã xảy ra cái gì, cũng không bởi vì Lăng Vũ đi ra mà ba người truy hỏi. Hiện tại bọn họ đều một lòng lo lắng cho người bệnh bên trong sinh mệnh bị đe dọa.

Vừa đi ra, Lăng Vũ liền nôn nóng bất an đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nói.

"Hiên sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì! Nhất định sẽ không có việc gì......"

Nhìn Lăng Vũ, ba người đồng loạt lộ ra ánh mắt đau lòng, muốn đi ôm chặt vào lòng. Nhưng không đợi bọn họ tới gần, Lăng Vũ liền chủ động tránh đi. Giờ phút này trong đầu chỉ nghĩ đến Hiên, những người khác căn bản không tâm tư đi để ý tới, Lăng Vũ cần một chỗ an tĩnh. HunhHn786 Dù biết người bên cạnh đều lo lắng cho mình, Lăng Vũ cũng không muốn trốn ở trong l*иg ngực bọn họ.

Phải đợi Hiên tỉnh lại, kiên cường chờ Hiên tỉnh lại!
« Chương TrướcChương Tiếp »