Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, một lực đạo mạnh mẽ ép hắn lên giường, Lâm Việt nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm, giống như một con rắn độc đang theo dõi hắn, khiến hắn không rét mà run lên.
"Cậu uống say." Lâm Mộ Thiên tránh đi hai mắt nguy hiểm của Lâm Việt, trong lòng có một mối đè nặng như chì.
Nội tâm nam nhân bị sợ hãi chiếm lấy, đôi mắt tràn ngập lạnh nhạt nhu ý của Lâm Việt hiện giờ có một cỗ lửa giận thiêu đốt, hắn kích động bắt lấy gối đầu, ném về phía Lâm Việt.
Lâm Việt thân ảnh không xong, lửa giận đốt cháy ý thức của cậu, liều mạng ngăn chận nam nhân, bắt đầu tiến công,, chặn ngang ngồi trên đùi nam nhân, nam nhân không thể chống đỡ bị khóa chặt trên giường.
Lâm Việt trở mình Lâm Mộ Thiên lại, hai người mặt đối mặt, Lâm Mộ Thiên lảng tránh ánh mắt của Lâm Việt.
Gót chân Lâm Mộ Thiên bị nắm trụ, hai chân bị mở ra, kẻ trên người không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đi vào, được thân thể mềm dẻo vây chặt bên trong, Lâm Việt thâm sâu hít một hơi.
Hai chân Lâm Mộ Thiên kịch liệt run rẩy, đau đớn bị xá rách khiến cho hắn cảm giác được sự tồn tại rõ ràng của người kia, không ơợi hắn thích ứng liền thêm một nỗi thống khổ, kẻ trên người hắn lại bắt đầu luật động, kịch liệt trừu sáp khiến cho hắn nghẹn ngạo nói không nên lời.
"Tao cho mày chạy! Tao cho mày chạy! Thằng tiện phôi, tao đã cho mày cơ hội, mày không tự mình trốn đi, chính mày không trốn, chính mày không trốn...." Kẻ kềm chặt trên người nam nhân bắt đầu kịch liệt động đậy, bắt lấy tóc nam nhân rồi đánh tới mấy bạt tay.
"Ư...." Lâm Mộ Thiên nghẹn ngào bị kẻ điên cuồng trước mắt dọa đến, hắn không nghĩ đến Lâm Việt lại nổi giận đến vậy, hắn cũng khôgn rõ ràng bản thân đã chọc đến cậu ta nơi nào.
Lâm Việt nâng cao chân của hắn, dường như bị điên tiến vào thân thể nam nhân, hai tròng mắt phẫn nộ tràn ngập, vừa thống khổ lại vừa hưng phấn.
"Đưa đàn bà cho mày, mày không cần, mày thế nhưng cố tình thích bị đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp! Tiện nhân.... tiện nhân!" Lâm Việt cúi đầu, đem mặt chôn vào cần cổ nam nhân, thanh âm khàn khàn đến kỳ lạ, "Ngày đó mày vì cái gì không phản kháng, mày vì cái gì không phản kháng, cho dù mày uống say, chẳng lẽ mày bị người khác cưỡng bức cũng không có cảm giác? Mày vì cái gì không đẩy hai thằng đó ra, mày có biết tao...."
Lâm Mộ Thiên thống khổ chau mày, hắn không rõ tại sao Lâm Việt nổi giận, cũng không lý giải lời cậu ta nói, vì cái gì Lâm Việt biết thân phận của hắn, còn có thể đối với hắn làm ra loại chuyện này!
Một trận hương rượu đánh úp lại, nam nhân nghe không rõ lắm người ngăn chận miệng mình nói thầm cái gì, đau đớn trên thân thể vượt xa nỗi sợ hãi trong nội tâm.
Em trai của hắn, cư nhiền một lần nữa đối với hắn làm ra chuyện này, ba giờ trước, hắn đối Lâm Việt còn ôm hy vọng, bởi vì Lâm Việt lúc uống say gọi mẹ, khi đó hắn thậm chí cho rằng Lâm Việt là yếu ớt, rất cần sự chăm sóc của người thân, ý nghĩ này hiện tại xem ra là buồn cười thế nào.
Lâm Việt cố sức động đậy thân thể, nắm lấy hàm dưới của nam nhân.
"Mày chạy hả, tao xem mày còn chạy đi đâu, cho mày ngoan ngoãn ở nhà chờ thông báo, mày không nên chạy đến công ty làm phiền tao."
"Tôi không có, tôi chỉ muốn công việc, cậu không đưa công việc cho tôi, tôi ăn cái gì?"
"Ít nói nhả,." Lâm Việt dừng lại, nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm, áp đến gần nam nhân, "Thành thật nói cho tao biết, có phải Vĩnh Trình tên kia cho người đến tìm hiểu tình trạng công ty không? Hửm?"