Chương 312

“Mặc kệ là ai cũng được, anh nói cho tôi biết, bọn họ đã chạm vào anh?” Nhiên Nghị hỏi rất trực tiếp, ngữ khí hắn không có khinh bỉ, không có cười nhạo, chỉ là bất mãn.

“ Ừ.” Nam nhân gật đầu.

Biểu tình trên mặt Nhiên Nghị biến hóa phức tạp, nếu là trước đây hắn khẳng định tát nam nhân mấy bạt tai, mắng y hạ lưu, mắng y rác rưởi, mắng y không đáng một đồng, nhưng hiện tại hắn lại không hạ thủ được.

Có lẽ là cùng nam nhân ở lâu, ngay cả chính Nhiên Nghị cũng cảm thấy bản thân trở nên thiện lương. Loại cảm giác này vừa phức tạp lại vừa đáng chết, thậm chí khiến hắn cảm thấy một chút cảm giác tội ác.

Nhận thấy được thân thể nam nhân đang run rẩy, Nhiên Nghị buông lỏng tay nam nhân ra, ngược lại ôm nam nhân. Hắn đem đầu nam nhân ấn ở trên vai hắn, nam nhân không có giãy dụa, y chỉ là niết lấy áo Nhiên Nghị, trầm mặc nhắm mắt lại. Tối đó Nhiên Nghị cũng không có đối với y làm cái gì, còn bảo nam nhân nghỉ ngơi cho khoẻ.

Nhiên Nghị hiếm khi hiểu được tâm tình mà không có chạm nam nhân, nhiều nhất hắn cũng chỉ hôn nam nhân. Hắn cũng cảm giác được nam nhân tựa hồ không quá tình nguyện, trong lòng hắn tuy có lửa giận nhưng cuối cùng lại đè xuống.

Dù sao hắn còn có thời gian, không vội……

Người ở bên nước ngoài cần vài ngày nữa mới đến đón hắn, mấy ngày nay ban đêm hắn đều ôm nam nhân ngủ. Nam nhân tuy rất bất an nhưng cũng không đẩy Nhiên Nghị ra, hơn nữa gần đây nam nhân không có đi làm, trên cơ bản mỗi ngày đều ở nhà. Hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Nhiên Nghị cũng hỏi nam nhân vì sao không cần một triệu mà hắn cho kia.

Nam nhân lại cho Nhiên Nghị một câu trả lời ngoài ý muốn……

“Bởi vì tiền này là tôi chuẩn bị trả lại cho cậu, một phân tiền tôi cũng chưa động qua. Mua căn nhà này tôi cũng dùng tiền tiết kiệm của mình mua, tôi không cần tiền của cậu, cậu đem tiền này cùng bức tranh kia…… Đều đem đi đi……”

Câu trả lời của nam nhân làm cho Nhiên Nghị cảm thấy chính mình thật quá đáng, lúc trước hắn còn tưởng rằng nam nhân đem tiền này dùng, hắn còn nghĩ nam nhân xé chi phiếu là vì nam nhân ưa tiền mặt. Hiện tại hắn mới biết được nam nhân thật sự không hề động qua số tiền này, lúc trước hắn nghĩ nam nhân là người ái mộ hư vinh, chỉ cần có tiền là có thể cùng hắn ngủ.

Nhưng hình như hắn sai rồi, sai còn có chút thái quá. Ngày đó nếu không phải bởi vì lúc hắn tìm quần áo thì nhìn thấy gói to dưới đống quần áo kia, hắn cũng sẽ không mở ngăn tủ ra tìm được thêm bức tranh.

Nam nhân đem bức tranh bọc lại rất chỉnh tề đặt ở trong ngăn tủ, có thể nhìn ra y cất giữ rất tốt. Khi hắn nhìn thấy đống tiền này, hắn thật sự đã bị hiện thực quất một cái tát.

Số tiền này……

Là trước đây Nhiên Nghị bảo trợ thủ buộc chặt lại bỏ vào trong túi giấy đặc biệt đưa cho nam nhân, từng sợi dây buộc, từng xấp tiền mặt, chưa từng có dấu vết tháo ra.

Hắn thật ngoài ý muốn, nam nhân “yêu tiền” kia thế nhưng không dùng tiền hắn cho, số tiền này là lúc trước Nhiên Nghị cho nam nhân “bồi ngủ”, lúc đó hắn thật sự đem nam nhân trở thành trai bao mà đối đãi.

Hắn thậm chí còn ghét bỏ nam nhân ở trên giường không đủ phóng đãng, không đủ dâʍ ɭσạи, còn bất mãn nam nhân không ra sức lấy lòng ông chủ lớn như hắn. Ngay cả tiếng rêи ɾỉ của nam nhân cũng đơn điệu như vậy, hoặc là liền nghẹn không ra tiếng. Tóm lại lúc đó nam nhân thật không phối hợp hắn, hắn cảm thấy nam nhân thật không thức thời.

Nhưng hiện tại ngoảnh đầu nhìn lại, nam nhân vốn có thể lấy tiền hắn cho đi mua một căn nhà tốt, nguyên nhân nam nhân không động đến tiền của hắn cũng rất đơn giản, điều này tự nhiên Nhiên Nghị cũng nghĩ tới _ đó là vì nam nhân trước giờ đều không có nghĩ tới muốn lấy tiền Nhiên Nghị.

Nam nhân không có nói sai……

Nhiên Nghị có điểm tỉnh ngộ, hắn cảm thấy như vậy đối với nam nhân tựa hồ có chút không công bằng. Hắn liền ngồi yên ở trên giường, nhìn chằm chằm bức tranh cùng một đống tiền kia, đợi nam nhân trở về.

Nam nhân trở về sau nói cho hắn đáp án, dưới loại tình huống này nam nhân còn tỏ vẻ còn tiền cho hắn, kỳ thật lúc đó, tâm Nhiên Nghị cũng bắt đầu không hiểu ẩn ẩn đau đớn. Nhìn thấy nam nhân vì trốn hắn mà mấy ngày cũng không về nhà, hắn đã biết mình lại thật đáng giận. Hắn biết nam nhân đối với hắn thật sợ hãi, cho nên hắn chưa từng chạm vào nam nhân.

Ngay cả hôn, hắn cũng trở nên thu liễm đi rất nhiều.

×××××××××××

Gần đây Nhiên Nghị đều quan sát hành động cùng biểu tình thường ngày của nam nhân, phỏng đoán tâm tình y. Loại để ý này hắn chưa bao giờ có, dù là mối tình đầu của hắn, lần đầu tiên hắn hôn môi, lần đầu tiên hắn cùng phụ nữ làm chuyện đó, hắn cũng chưa từng lưu ý đến biểu cảm và tâm tình của đối phương. Nhưng hắn chính là không khống chế được bản thân, thỉnh thoảng hắn lưu ý biểu tình của nam nhân, dù nam nhân đang quét rác hay là nấu cơm hắn đều phải nhìn. Chẳng qua lúc hai người mặt đối mặt ăn cơm, ngược lại hắn lại không để ý tới nam nhân mà vùi đầu ăn cơm, không đưa ra bất kỳ đánh giá gì, chỉ kém không cùng nam nhân vào phòng tắm tắm rửa thôi.

Nam nhân cũng phát hiện Nhiên Nghị đang nhìn y, vô luận là lúc nào, y cũng đều có thể cảm giác được ánh mắt Nhiên Nghị. Lúc tắm rửa nam nhân phải thời thời khắc khắc lưu ý Nhiên Nghị có thể tùy thời vọt vào hay không.

Y biết, Nhiên Nghị đối với y có du͙© vọиɠ, không liên quan gì tới cảm tình. Nhiên Nghị đối với y cũng chỉ là du͙© vọиɠ đơn thuần mà thôi, hành vi của Nhiên Nghị khiến nam nhân cảm thấy mình cứ như là công cụ tiết dục của Nhiên Nghị, nam nhân cũng không thích cảm giác như vậy……

Trong thời gian này tuy rằng Nhiên Nghị an phận rất nhiều nhưng nam nhân vẫn không có thả lỏng. Mỗi đêm y còn phải cùng Nhiên Nghị đồng giường cộng chẩm, mỗi lần Nhiên Nghị đυ.ng tới cơ thể y, y đều làm bộ không biết. Ngoại trừ lúc Nhiên Nghị hướng y cầu hôn, y sẽ mở to mắt nghi hoặc nhìn về phía Nhiên Nghị, nhưng rất nhanh y sẽ thích ứng Nhiên Nghị hôn.

Hơi thở cực nóng kia làm cho tâm tình nam nhân rung chuyển, Nhiên Nghị rõ ràng không thích y, thậm chí là ghét y, vì sao còn muốn ôm y, còn muốn hôn y, còn muốn ở tại chỗ này.

Ngày đó sau khi Mộ Thiên từ biệt thự của Thanh Dương trở về, nửa tháng nay Nhiên Nghị đều vẫn ở lại nhà y. Người ở bên nước ngoài còn chưa tới đón hắn, nhưng có gọi điện thoại qua rất nhiều lần để xác định Nhiên Nghị có bình an hay không.

Nhiên Nghị đang đợi……

Nam nhân đang chờ……

“Cậu chừng nào thì đi?” Hôm nay buổi tối, Nhiên Nghị vừa hôn nam nhân xong nam nhân liền mở miệng hỏi hắn: “Cậu còn muốn ở chỗ tôi tới bao lâu, cậu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm muộn cũng sẽ phát hiện ……”

“Tôi rất nhanh sẽ đi, đến lúc đó anh muốn nhìn thấy tôi cũng nhìn không được.” Nhiên Nghị nửa hừ nửa cười từ trên giường ngồi dậy, nam nhân lôi kéo chăn nhắm mắt lại ngủ.

Trong phòng thật im lặng, sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, Nhiên Nghị nằm trở về bên cạnh nam nhân. Vì hai người cùng đắp một cái chăn nên tay Nhiên Nghị có thể dễ dàng đυ.ng vào cơ thể nam nhân.

Tay hắn ôm lên eo nam nhân, đem nam nhân ôm tới bên cạnh hắn. Nam nhân nghĩ tới Nhiên Nghị muốn hôn y, lần này y cũng không mở mắt, y cảm giác được hơi thở Nhiên Nghị ở bên môi y tự do, chỉ là chậm chạp không có hôn xuống. Y cũng không có chờ mong cũng không có nghi hoặc, cũng không có chờ đợi, Nhiên Nghị muốn hôn thì hôn, không hôn y liền tiếp tục ngủ.

“Gần đây anh có nhìn thấy Thư Diệu không? Cậu ấy hiện tại có khoẻ không, anh nói cho tôi biết đi, tôi muốn biết……” Nhiên Nghị phá lệ hỏi nam nhân, môi hắn dán ở bên tai nam nhân, giọng hắn rất nhỏ.

“……”

Thấy nam nhân không trả lời, hắn tiếp tục nói: “Anh nói cho tôi biết đi, tôi muốn biết.” Hắn một bên vươn tay vạch trần áo ngủ nam nhân, một bên xoay người ngăn chặn nam nhân.

Nam nhân tuy rất bất an với hành động của Nhiên Nghị, nhưng y vẫn trả lời câu hỏi của Nhiên Nghị: “Thư Diệu gần đây rất tốt, cậu không cần lo lắng. Cậu ấy chưa biết cậu còn sống, lần này trước khi rời đi cậu vẫn nên đi gặp cậu ấy đi.”

Nói như thế nào, Nhiên Nghị cũng thích Thư Diệu nên nam nhân mới có thể nói như vậy, vì lần này Nhiên Nghị đi, không biết khi nào thì mới trở về, có lẽ Nhiên Nghị căn bản không tính trở về.

Nhiên Nghị không nói gì, hắn muốn cởϊ áσ nam nhân nhưng lại bị nam nhân bắt được cái tay: “Còn có…… Tôi không phải trai bao…… Tôi hy vọng cậu không cần làm loại chuyện đó với tôi nữa……” trong giọng nói thong thả của y lộ ra vài tia nghẹn ngào.

Y không phải trai bao……

Trước giờ y đều không phải, trước kia y bị buộc bất đắc dĩ, hơn nữa là Nhiên Nghị dùng sức mạnh, nhưng hiện tại y không muốn. Nhiên Nghị đối với y làm ra nhiều chuyện quá phận như vậy rồi còn muốn cùng y làm loại chuyện kia……

Ngoại trừ nɧu͙© ɖu͙© cùng phát tiết, nam nhân không thể nghĩ ra lý do nào khác.

Nghe thấy nam nhân nói như vậy, Nhiên Nghị cũng ngây ngẩn cả người, hắn thu tay lại _ hắn thật sự không có tiếp tục chạm nam nhân nữa. Nếu là trước đây đây, hắn khẳng định sẽ cười nhạo nam nhân, mắng nam nhân giả đứng đắn, nhưng giờ lời gì ác độc cũng đều nói không ra. Hắn chỉ thay nam nhân kéo chăn lại, an phận ngủ, hắn nhiều nhất cũng chỉ là nhìn chằm chằm nam nhân.

Chuyện này cũng trôi qua thật bình tĩnh, nam nhân rất nhanh liền ngủ, chỉ có Nhiên Nghị tâm phiền ý loạn không ngủ được. Hắn rất muốn ôm nam nhân nhưng nam nhân lại không chịu, hắn không muốn dùng sức mạnh. Hắn hy vọng nam nhân có thể nhận hắn, có thể nhận hắn giống như tiếp nhận Thư Diệu vậy……

Nhiên Nghị sở dĩ còn chưa rời đi là vì ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, bất quá vấn đề không lớn, hắn chẳng qua chỉ ở chỗ nam nhân thêm mấy ngày nữa mà thôi.

Chiều hôm đó, bầu trời dị thường âm u, nam nhân đi ra ngoài mua đồ ăn còn chưa có về nhà. Xem ra cũng sắp đổ mưa to, Nhiên Nghị cầm ô ra ngoài đón nam nhân. Hắn trước giờ chưa từng làm chuyện nhăng nhít như vậy, mặc dù có chút kỳ quái nhưng hắn không muốn nam nhân vì gặp mưa mà sinh bệnh. Ôm loại ý tưởng kỳ quái này, hắn mượn ô xuất môn.

Hắn không dám đi quá xa vì lo lắng bị người nhận ra, chẳng được bao lâu trời bắt đầu mưa. Tiếp đó có một chiếc xe đang chạy tới, Nhiên Nghị lập tức lui về, chiếc xe kia là của Vĩnh Trình.

Hắn đứng ở một góc nhìn thấy nam nhân cùng Vĩnh Trình ở trong xe ôm hôn, hắn vòng về nhà, không biết hắn là ngây người hay là choáng váng, thế nhưng nghĩ tới nam nhân khả năng sẽ bị ướt, còn lo lắng đi ra đón nam nhân.

Đón cái quỷ…