Chương 29

Lâm Mộ Thiên đứng ngẩn người ven đường, hắn đột nhiên nhớ tới vợ mình, nếu hắn cứ như vậy trở về, nói cho vợ mình rằng bản thân đã thất nghiệp, như vậy tng khi biết chuyện, nhất định sẽ thực thương tâm, làm một thằng đàn ông, hắn có trách nhiệm nuôi gia đình, cũng có nghĩa vụ bảo vệ, chăm sóc cho vợ mình.

Lúc này, Lâm Mộ Thiên cũng không biết chuyện phiền não của mình, kỳ thật còn không ngừng tại đó.

Một chiếc ôtô thong thả ngừng trước mặt, cửa kính xe kéo xuống.

"Lên xe."

"Tôi tự mình về là được." Lâm Mộ Thiên cúi đầu nhìn hai chân, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của đối phương.

"Tôi nghe thư ký nói anh đến tìm tôi, thế nào? Giờ thấy tôi, ngược lại còn không nói ra được sao?" Lâm Việt phì cười, miễn cưỡng nói với Lâm Mộ Thiên, "Anh không lên xe, tôi đi, lần sau tìm tôi nhớ hẹn trước."

Cậu quý nhân nhiều vịêc, không muốn tốn công quản chuyện của Lâm Mộ Thiên.

"Đi đâu vaỵa?" Lâm Mộ Thiên cảnh giác hỏi, hắn không hy vọng Lâm Việt đưa hắn đến biệt thự cá nhân đó, hắn chán ghét cái loại nơi rộng lớn trống trải, không có nửa điểm ấm áp như nơi đó.

"Đưa anh về nhà, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cho anh lên xe, anh liền lên!" Nụ cười ôn hòa của Lâm Việt nở lớn trên mặt, ngữ khí nhu hòa lại mang theo một ít không kiên nhẫn

Lâm Mộ Thiên mới bước lên xe, còn chưa kịp đóng cửa xe, Lâm Việt liền đạp ga chạy đi.

Chiếc xe thể thao màu đen thuần xa hoa, đi vào thành thị xa hoa, biến mất trong bóng đêm hắc ám.

Lâm Mộ Thiên đứng ngồi không yên nhìn Lâm Việt đang mặt mày cau có lái xe: "Kỳ thật hôm nay tôi đến tìm cậu là muốn hỏi, hiện nhóm đã giải tán, tôi phải làm gì bây giờ?" Nam nhân không có phương hướng, hắn thực hoang mang.

Đàn ông ba mươi tuổi, không trình độ, không bằng cấp, không kiến thức, bộ dạng bình thường, không có tiền vốn, hắn thất nghiệp còn có thể làm được gì? Đối mặt với người em trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, cũng là ông chủ, hắn có vẻ không cam lòng!

Người này là em trai hắn, em trai ruột của hắn!

Thân là đàn ông, lòng tự trọng của Lâm Mộ Thiên khó có thể cam lòng.

"Hiện tại là giờ tan tầm, tôi không muốn bàn công việc với anh, anh bình thường tan tầm đi chỗ nào tiêu khiển?" Lâm Việt rất không muốn cùng Lâm Mộ Thiên bàn bạc công việc, cậu trong khoảng thời gian này đủ bận rồi, vì đả bại Vĩnh Trình, cậu làm việc hết sức vất vả.

Cũng may Thư Diệu cùng Nhiên Nghị lựa chọn giúp đỡ cậu, chỉ một mình phải đạp nát Vĩnh Trình cũng sẽ không nhanh như vạy, kế hoạch của cậu hoàn mỹ mà hoàn thành thành công, kế tiếp cậu có có chút mê mang, đã đọat lại những gì của lão già kia, giống như đã không còn gì có thể làm cho cậu cảm thấy được đủ khiên chiến.

Từ trong gương, caụa nhìn đến Lâm Mộ Thiên căng thẳng nắm chặt hai tay, bộ dáng tựa hồ rất sợ, cậu nghĩ đến một cách vui đùa, nở nụ cười, cười đến thực vui vẻ, lại khiến cho Lâm Mộ Thiên lâm vào sợ hãi.

"Cậu muốn dẫn tôi đi làm sao?"

Lâm Mộ Thiên nguyên bản nghĩ đến bản thân có thể thản nhiên đối mắt, nhưng khi chân chính đối mặt với Lâm Việt, hắn mới biết được cái gì là gian nan.

"ĐI đến một nơi anh rất muốn đến, anh tuổi lớn như vậy, cũng có thể từng trải qua." Lâm Việt không để ý đến Lâm Mộ Thiên phản đối, tăng tốc đi trước, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào khu vực kim sắc hoàng cung phồn hoa.

"Tôi không muốn đi...."

Trực giác nói cho hắn, nơi này hẳn là không phải nơi tốt đẹp gì, giống như.... câu lạc bộ đêm!