"Trương Kiệt...ah..ahhh.."
Nam nhân bây không còn ngồi lên đùi cậu nữa mà quỳ xuống sàn nhà, nửa người trên úp sấp trên mặt salon.
Chiếc áo duy nhất thì xộc xệch, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống tận khuỷu chân. Chân vẫn bị giữ chặt, không khép vào được.
Cậu thanh niên ở phía sau đẩy hai ngón tay vào miệng huyệt của nam nhân. Phía sau họ càng diễm tình hơn khi màn hình trình chiếu cảnh Thế Vỹ đang làʍ t̠ìиɦ cùng nam nhân, chỉ là Trương Kiệt đã giảm âm lượng lại.
Đối với Trương Kiệt thì Phúc Thọ là người đầu tiên cậu chạm vào. Là người đầu tiên của cậu. Nam nhân là một người đặc biệt theo cách nào đó, khiến cậu bị hút theo. Và hắn sẽ thay đổi cuộc sống giam cầm của cậu.
Theo cách khác cậu muốn giam cả hắn vào trong l*иg của mình.
Thế Vỹ đã chạm vào cũng không sao, cậu tuy không có kinh nghiệm thực tiễn nhưng có kiến thức, đã đủ lấy lại đồ của mình.
Không biết vô tình hay cố ý phía trên màn hình cũng ngay cảnh Thế Vỹ khuyết trương miệng huyệt của nam nhân.
"Ahh....mmm.." Nam nhân nặng nề thở.
Ngón tay bên trong không theo quy luận cứ ngoe nguẩy như tò mò tìm tòi gì đó ở bên trong. Cậu cứ muốn đẩy vào sâu hơn nữa.
"Ahhh....chỗ đó,....đừng chạm...hưmmm .. Kiệt... Kiệt"
Mông nam nhân hơn nhếch lên, miệng huyệt siết chặt lại, ngăn cho ngón tay cậu không di chuyển nữa. Đồng thời dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng rỉ rỉ ướŧ áŧ cứng rắn.
"Đau?" Trương Kiệt nhẹ nhàng hỏi.
Đau cũng không đau nhưng bên trong ngứa ngáy khó chịu, hắn sao có thể nói điều đó ra cho cậu biết.
Cậu biết nam nhân là không đau, cậu liền tần công vào điểm nhạy cảm bên trong hắn càng làm mông hắn lắc lư né tránh.
Dươиɠ ѵậŧ nam nhân cũng đung đưa nhẹ qua lại giữa hai chân.
Trương Kiệt thấy thú vị, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ ấy, nắm trong tay nó lại nóng rực run run rất đáng yêu. Cậu dùng ngón trỏ gẩy gẩy lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ.
"Hưʍ...mmm" Nam nhân rêи ɾỉ bằng giọng mũi.
Mẫn cảm đến run rẩy, du͙© vọиɠ chạy theo sóng lưng đến đại não.
Mạnh mẽ mà tiết ra, bắn thẳng tinh trắng xuống sàn nhà, một ít vương lại trong lòng bàn tay của Trương Kiệt.
Cậu buông tha hắn, để hắn lấy lại nhịp thở. Cậu đứng lên ngồi lại lên salon.
Cậu đưa tay nâng mặt hắn lên.
"Tới lượt ta."
"Không.."
"Giữ thân vì Thế Vỹ?"
Phúc thọ lắc đầu.
"Chê ta quá kinh tởm, không thể chạm ngươi? Chán ghét ta?"
Phúc thọ lại lắc đầu.
Hắn không chán ghét cậu, chỉ chán ghét làʍ t̠ìиɦ cùng cậu, chán ghét làʍ t̠ìиɦ cùng nhiều người. Sâu trong hắn biết là cơ thể mình quá mẫn cảm, dễ bị tìиɧ ɖu͙© chiếm lĩnh, hắn cự tuyệt nhưng không gạt được sự thoải mái.
Hắn sợ.
Trương Kiệt nâng cằm Phúc Thọ lên dùng ngón cái quẹt đi vệt nước bên gò má, nhẹ mỉm cười.
"Dùng miệng, được chứ?" Vừa nói ngón cái vừa di chuyển sờ lên môi nam nhân, sờ qua sờ lại một chút rồi đẩy nhẹ ngón tay cái vào môi nam nhân đang ngậm chặt.
Phúc thọ nghĩ ngợi một lúc: "Nếu...tôi dùng miệng...cậu sẽ dừng tay cởi trói chứ?"
Trương Kiệt đáp lại hắn bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Cậu kéo mặt hắn lại đũng quần, lấy ra dươиɠ ѵậŧ của mình.
Nhìn đến nam nhân tim đập mạnh đến nhảy ra ngoài, hắn ngập ngừng một chút mới cắn môi một cái rồi há miệng ngậm lấy qυყ đầυ của cậu.
Vừa ngậm vào độ nóng độ cứng, Phúc Thọ liền nhả ra, mặt đỏ bối rối hơn bao giờ.
Hắn không chọn cách ngậm nữa mà hơi thè lưỡi nhắm mắt liếʍ một phần thân dươиɠ ѵậŧ.
Mà chỉ động tác mèo liếʍ nước thế này không đủ thoã mãn cậu.
Lúc này cậu nhìn lên màng ảnh thấy, phúc thọ diễm tình choàng tay lên cổ Thế Vỹ, hay chân quấn lấy eo cậu ta chóng đỡ tần suất ra vào liên tục của cậu.
Trương Kiệt liền đứng dậy. Ra sau lưng nam nhân quỳ xuống đưa dươиɠ ѵậŧ đẩy sâu vào cơ thể hắn.
"Hư..ahah...Kiệt..."
Trương Kiệt thở nặng nề nắm lấy mông hắn, lại đẩy sâu vào đến khi vào toan bộ là cậu lại kéo ra lại đẩy vào. Tầng suất càng lúc càng tăng.
Nam nhân chỉ có thể rêи ɾỉ theo động tác.
*****"*******"**"
Khi Phúc Thọ tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
Đã được cởi trói và nằm yên ổn trong l*иg ngực của cậu thanh niên.
Phúc thọ nhẹ bỏ tay của cậu ra khỏi mình mà ngồi dậy.
Nhìn xung quanh thấy áo thun dài tay của cậu thanh niên, hắn cầm lên mặc vào, bước xuống giường.
Cái áo không quá dài không che phần dưới được nên hắn phải kéo xuống che lại phía trước, đành để cặp mông phơi gió.
Lúc này hắn dể ý cái hộp được để trên chiếc bàn làm việc gần đó.
Vô ý thức hắn thấy tò mò đi lại xem.
Trong hộp chỉ toàn là hình.
Hình của chính hắn.
Hình nude gợϊ ȶìиᏂ của hắn. Còn có cả cuộn phim.
Nam nhân lập tức tìm nắp hộp đóng lại, quyết định vứt đi.
"Làm gì?" Giọng Trương Kiệt vang lên phía sau
"Ah.." Phúc Thọ bị cậu lam giật mình, vô ý làm rơi cái hộp xuống đất.
Hắn vội cúi xuống gom lại hết rồi đẩy cho cậu.
"Cậu vứt nó đi đi."
"Vì sao?" Cậu nhìn hắn khó hiểu.
"Vì...Không tốt.."
"Chỗ nào?"
"Tóm lại vứt đi." Nam nhân hơi lên giọng.
"Không thích." Cậu cầm cái hộp cất vào tủ, tỉnh bơ khoá lại.
"Cậu định làm gì với những tấm hình này?"
"Thế Vỹ đưa." Ngày nào cũng đưa, còn quay cảm phim.
"Giữ mấy thứ này làm gì?" Hắn thẹn quá hoá giận.
"Tài liệu."
"Cái gì?"
Tài liệu nghiên cứu phim, ảnh "đen" về nam nhân. Cậu chỉ cắt mặt của Thế Vỹ ra còn lại cậu giữ lại nhìn. Cậu muốn tái hiện những biểu cảm của nam nhân, cũng muốn tìm xem nam nhân còn mặt nào mà nữa mà cậu còn chưa biết.
Thế Vỹ cứ gửi đến thì cậu càng thưởng thức chúng, mà cậu tin là sau này hẳn là Thế Vỹ sẽ không còn cơ hội nữa.
"Biếи ŧɦái." Nam nhân vô thức nói ra suy nghĩ.
Nghĩ đến một người có mặt thờ ơ trăm năm không biến sắc của cậu lại đi xem phim ảnh đồi trụy của hắn, soi từng chi tiết mà không đỏ mặt, tim đập như xem phim hoạt hình bình thường, khiến nam nhân rùng mình, xấu hổ chỉ muốn đốt cái hộp đó ngay.
Trương Kiệt đi lại vuốt nhẹ mặt hắn, chuẩn bị hôn thì có tiếng gõ cửa.
"Cậu chủ, tôi vào đây ạ." Ông Lý gọi vọng vào.
Phúc thọ còn chưa ngăn cản thì cậu thanh niên đã đồng ý cho ông ấy vào.
Hắn bối rối kéo Trương Kiệt che đi mình đồng thời kéo áo che đi phần bên dưới. Thầm mong ông Lý không để ý hắn.
Nếu ông ấy biết, thì sẽ nhìn hắn như thế nào?
Cậu thanh niên nghĩ nam nhân không nên để người khác thấy thân thể của hắn, cho nên cậu cũng muốn che đi hắn.
Cậu đưa năm ngón tay ra sau, vịnh lên mông nam nhân "che" đi cặp mông của hắn.
Ông lý để đồ ăn xong định đi ra. Nam nhân mới thở phào vì ông không để ý mình.
"Có phần dành cho cậu Phúc Thọ nữa." Ông lý vẻ mặt bình thường bồi thêm một câu.
"Có gì cậu cứ gọi tôi." Sau đó mới đóng cửa đi khuất.