Chương 20-2: Công khai – 2 –

Chuyện chia tay với An Dật, Thẩm Trác Hi tuyệt không thỏa hiệp, dù có đoạn tuyệt với người nhà, chứ bảo y rời xa An Dật là chuyện không thể xảy ra. Về phần kết hôn, đó là chuyện hoàn toàn tương đương với chia tay, y thật không cách nào tưởng tượng, nếu mình chạy đi kết hôn rồi, An Dật vẫn sẽ chịu ở bên mình. Không cần hỏi An Dật y cũng biết, An Dật là một người kiêu ngạo như thế, dù thích cách mấy yêu cách mấy, cũng không cho phép mình phản bội mà đi kết hôn. Huống chi mức độ thích của An Dật đối với mình còn phải chờ xét lại.

Bà Thẩm vốn không ngờ tới thái độ Thẩm Trác Hi cư nhiên kiên định đến thế, thật không giống Thẩm Trác Hi trước kia — vô luận cha mẹ an bài thế nào, Thẩm Trác Hi không tình nguyện cũng sẽ thực hiện. Chẳng qua bà bảo y kết hôn chứ không hề chia rẽ họ, y cư nhiên phản ứng mạnh đến vậy.

Chẳng lẽ vậy cũng sai sao? Một người đàn ông, không muốn kết hôn sinh con sao? Ở cùng một người đàn ông khác ra cái gì chứ, lộ ra ngoài, y làm sao còn đặt chân vào gia tộc? Người trên thương trường sẽ đưa chuyện này ra bêu rếu? Lời ra tiếng vào sau lưng, đủ loại chỉ trích, chúng sẽ như một vết nhơ vĩnh viễn không rửa sạch được đi theo y cả đời. Chẳng lẽ Thẩm Trác Hi không rõ những đạo lý này sao?

Bà Thẩm xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau, xem cách Thẩm Trác Hi cường ngạnh như thế, e là thích người kia thật rồi, thấp giọng thở dài thỏa hiệp: “Cùng một người đàn ông thật sự có thể cả đời sao? Tôi chỉ muốn anh kết hôn với phụ nữ rồi sinh con, sau đó anh có thể ly hôn, muốn ở với ai cũng được, tôi không cản trở anh nữa.”

Thẩm Trác Hi nhìn người mẹ đã già nua, trong lòng do dự vô chừng, người mẹ luôn luôn nói một không hai, đã thỏa hiệp rồi, y còn muốn kiên trì sao? Nhưng vừa nghĩ tới An Dật, nghĩ tới sẽ không còn thấy được nụ cười ôn nhu của An Dật nữa, cả trái tim đều đau đớn, sau một khắc phân vân, vẫn kiên định lắc đầu, gian nan nói ra từng chữ: “Con xin lỗi, mẹ, con không cách nào… Làm được, kết hôn với người khác, con sẽ vĩnh viễn mất cậu ấy… Con xin lỗi.”

“Chát” một tiếng vang lớn, một bên mặt Thẩm Trác Hi nhanh chóng đỏ lên, khiến y thoáng chốc kinh ngạc, mẹ cư nhiên đánh y một bạt tai… Phải biết rằng mẹ xưa nay giáo dục vô cùng tốt, chưa bao giờ làm ra hành động như những người đàn bà chanh chua, xem ra bà thật sự rất giận. Thẩm Trác Hi cười khổ, cũng phải, đứa con duy nhất của mình nói muốn sống cùng một người đàn ông, cha mẹ nào có thể tiếp nhận.

“Tôi đúng là quá dung túng anh rồi.” Bà Thẩm cực kì giận dữ, ngực phập phồng lên xuống, lời này quả thật chính là từ trong kẽ răng nhả ra từng chữ. “Anh cứ lần lữa không chịu kết hôn, tôi còn tưởng anh chưa ưng ý cô gái nào, thế mà, thế mà anh không biết liêm sỉ nói anh thích đàn ông? Còn vì một người đàn ông mà đòi chết đòi sống? Thẩm Trác Hi, anh không nghĩ tới thể diện, nhưng tôi nghĩ!”

Má trái đau đớn bỏng rát, không cần soi gương y cũng biết trên mặt đã có một vệt đỏ rồi, đó là dấu vết chiếc nhẫn mẹ đeo trên tay lưu lại. Nỗi đau trên mặt lại không bằng trong lòng, đắng cay khe khẽ tràn ra, yêu một người đàn ông sao gọi là không nghĩ tới thể diện chứ? Chẳng qua người y thích tình cờ là cùng giới mà thôi, y cũng đâu phải trời sinh thích đàn ông đâu. Yêu một người, chẳng lẽ cũng sai sao? Bất quá Thẩm Trác Hi không dám cãi lại, mẹ y đang trong cơn giận dữ, vô luận nói cái gì cũng nghe không vô, ngược lại còn biến khéo thành vụng.

Bà Thẩm thoáng bình phục tâm tình giận dữ, hiện tại không muốn suy nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Trác Hi ở cùng một người đàn ông ẻo lả, điều đó sẽ khiến bà hận không thể một cái tát đánh chết con mình, coi như chưa từng sinh ra y.

“Ông cụ Tô gia cách đây không lâu có nhắc tới anh, nói cháu gái ông ấy có ý với anh. Tôi thấy nhà họ Tô và nhà chúng ta về sự nghiệp coi như môn đăng hộ đối, tiểu thư Tô gia tôi cũng gặp qua, một cô gái cực kì xinh đẹp ôn nhu, lại biết tiến thoái, lúc ấy tôi sợ anh không thích nên không đồng ý, hiện tại xem ra hôn nhân đại sự này kết được. Chắc anh cũng gặp qua Tô Doanh Tô tiểu thư rồi chứ? Tôi cũng nên đồng ý với cụ Tô hôn sự này, chọn ngày tốt để hai người đính hôn trước đi.”

“Mẹ, sao mẹ có thể!” Thẩm Trác Hi thật sợ ngây người, không ngờ mẹ dùng tới thủ đoạn đó, tự tiện quyết định việc hôn nhân của y.

“Sao tôi không thể, trước kia tôi mặc anh chọn nửa khác cho mình, kết quả anh ngàn chọn vạn tuyển, thích một người đàn ông! Hôn sự này cứ định như vậy, đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng nhau tuyên bố, định ngày, không phải do anh có đồng ý hay không.”

“Mẹ, con sẽ không kết hôn với tiểu thư Tô gia, vậy chẳng phải hại cả đời cô ấy sao?” Hiện tại Thẩm Trác Hi chỉ mong mẹ bỏ đi ý định đó, bằng không một khi tin đính hôn bị tung ra, dù y không dự bữa tiệc nghi thức đính hôn, hối hôn cự hôn, không nói tới ảnh hưởng danh dự của Tô Doanh, chỉ cần để An Dật biết tin này, y phải giải thích thế nào với hắn đây? Y có thể hối hôn, nhưng không ngăn được mẹ và Tô gia công bố tin mình sắp đính hôn, y thật sự sợ, sợ sau khi An Dật nhìn thấy tin tức này, ngay cả cơ hội giải thích y cũng không có, An Dật sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của mình. Y không nghi ngờ chút nào, nếu An Dật muốn biến mất, thật sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời y, không để lại một chút dấu vết, y sẽ vĩnh viễn không tìm được hắn nữa.

“Anh không kết hôn, mới hại cả đời anh đấy.” Hung hăng trừng mắt nhìn đứa con đột nhiên phản nghịch mình, nói xong phất tay áo rời đi.

Thẩm Trác Hi ngây ra trong lát, vội vàng vọt về phòng, nhất định phải giành giải thích rõ ràng với An Dật trước khi mẹ hành động, bằng không, bằng không… Vội vàng cầm điện thoại, bấm dãy số quen thuộc.

Câu nói không ngừng lặp lại “Xin lỗi, chủ nhân số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Quả thực khiến Thẩm Trác Hi tuyệt vọng, sao đột nhiên tắt máy? Lúc nãy còn bảo là không nằm trong vùng phủ sóng, bây giờ vì sao đột nhiên lại tắt điện thoại?

Thẩm Trác Hi run rẩy nhấn nút, hoảng hốt gởi thư thoại cho An Dật, “Nghe anh giải thích, Dật, xin em nhất định phải nghe anh giải thích, tin đính hôn không phải là thật, gọi lại cho anh, đó thật không phải do anh, cho anh giải thích được không, Dật, gọi lại cho anh, cho anh giải thích được không, tin tưởng anh, anh thật sự…”

Hoàn toàn nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại chỉ mấy câu như vậy, chính y cũng không biết y đang nói cái gì, chỉ biết xin An Dật cho y một cơ hội giải thích. Run rẩy nhấn nút gửi đi, còn sợ không đủ, lo An Dật không nhận được, liên tiếp gửi bao nhiêu thư chính y cũng không rõ nữa, chỉ nhớ rằng muốn An Dật nghe y giải thích.

Gửi thư thoại xong, lại không ngại phiền mà gọi đi gọi lại cho An Dật, tuy mỗi lần nghe được đều là tin tắt máy, nhưng vẫn gọi. Sợ hãi vô cùng, rất sợ An Dật cứ như vậy biến mất trước mắt y, bây giờ mới phát giác, nếu An Dật thật sự biến mất, thậm chí y cũng không biết đi đâu tìm hắn, giống như y không biết An Dật sẽ một mình đi ra bờ biển xem mặt trời mọc, y không biết An Dật sẽ đi đâu, An Dật trong ấn tượng luôn yên tĩnh như thế, ấn tượng lưu lại sâu nhất trong đầu chính là hình dáng An Dật lẳng lặng ôm một quyển sách đọc vào buổi chiều, bình thường An Dật thích hoạt động gì, đi đâu chơi, y cư nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Thẩm Trác Hi chưa từng thống hận mình như bây giờ, luôn nói thương hắn yêu hắn, nhưng vẫn có rất nhiều điều không biết.

Thẩm Trác Hi hồi tưởng hết thảy thói quen của An Dật, phát hiện rõ ràng nhất chính là An Dật ôn nhu như nước, thản nhiên cười với y, nhưng y không muốn nửa đời sau của mình phải dựa vào hồi ức về An Dật để an ủi mình, ấn tượng đẹp đẽ cách mấy, y sợ khi mình già đi rồi, ấn tượng về An Dật cũng sẽ dần dần mờ nhạt, y không muốn vậy, y muốn một An Dật sinh động, có nhiệt độ cơ thể, có thể ôm lấy y, có thể được y ôm.

Trong hoảng hốt, cũng không biết mình làm sao ngủ thϊếp đi, đến lúc Thẩm Trác Hi ôm điện thoại di động, lần thứ hai tỉnh lại, đột nhiên từ nhảy khỏi giường, nhìn nhìn điện thoại, không có tín hiệu bắt máy, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại lo âu rốt cuộc An Dật đang làm gì, chẳng lẽ hắn vẫn không mở máy? Gọi lại lần nữa, quả nhiên vẫn âm thanh điện tử rập khuôn.

“Xin lỗi, chủ nhân số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Lẽ nào An Dật đã biết rồi? Kinh hoảng nhìn thời gian trên điện thoại, may phước, mới hơn hai giờ chiều cùng ngày mà thôi, cho dù động tác mẹ có nhanh mấy, cũng không thể nhanh như vậy đã báo cho truyền thông phát hành tin tức. Huống chi hai nhà thông gia, lấy thân phận địa vị của hai gia đình họ, chuyện đó là phải phô trương, đâu thể nhanh như vậy đã quyết định.

Nếu gọi cho An Dật không được, Thẩm Trác Hi ngẫm lại hay là đi khuyên mẹ vậy, bây giờ đại khái bà sẽ không tức giận như khi vừa biết tin này. Huống hồ y cũng biết vì sao mẹ nổi giận như thế, phỏng chừng là hiểu lầm đồng tính luyến ái, vì y sống cùng đàn ông, trong mắt mẹ, người đàn ông mà ở cùng đàn ông chính là một tên đồng bóng bất nam bất nữ, vừa nghĩ vậy tâm tình Thẩm Trác Hi thoáng hồi phục một chút, tin rằng nếu mẹ biết An Dật là một người ưu tú như thế kiệt xuất như thế, có lẽ phản ứng sẽ không lớn đến vậy, quan trọng là mẹ có chịu tìm hiểu An Dật hay không, tìm hiểu điểm tốt của An Dật, thử tiếp nhận hắn.

Thẩm Trác Hi thầm cười khổ, nói ẻo lả như phụ nữ, câu dẫn đàn ông, chuyện đó dù thế nào cũng nên là mình, người luôn bị An Dật đặt dưới thân mới đúng, làm gì tới phiên An Dật. Bất quá Thẩm Trác Hi tuyệt không có ý định giải thích vụ này với mẹ, sợ rằng nếu mẹ biết một người đàn ông to cao, bị đặt dưới thân đàn ông hầu hạ như phụ nữ, còn bị ức hϊếp đến khóc kêu xin tha, vậy dám chừng ngay cả ý muốn gϊếŧ y cũng có luôn, càng không thể đồng ý cho họ bên nhau.

Nghĩ tới đây khuôn mặt lại nóng lên, Thẩm Trác Hi vỗ vỗ mặt mình, muốn bình tĩnh lại, giờ là lúc nào, cư nhiên còn phát tình được, bất quá mới vỗ vào đã “Si” một tiếng rụt rụt cổ, lúc này mới nhớ, mình bị mẹ phát một bạt tai, chắc giờ đang sưng vù lên đây. Ban nãy lòng dạ rối bời không chú ý, hiện tại mới nhớ tới.

Vô toilet soi soi gương, quả nhiên hơi hồng, chỗ chiếc nhẫn đập trúng có một vết sưng đỏ, còn hơi tím tím, không phải có máu bầm đấy chứ? Thẩm Trác Hi nhìn gương, dù trên mặt đàn ông có sẹo cũng không có gì ghê gớm, nhưng lỡ An Dật chê y, không thích y nữa, vậy phải làm sao bây giờ? Cho nên Thẩm Trác Hi vẫn cẩn thận lấy thuốc kem tiêu viêm ra, thoa lên, cảm giác lạnh lẽo nhất thời làm chỗ đau đớn trên mặt dễ chịu hơn một chút. Không biết nếu An Dật nhìn thấy dấu vết này trên mặt y có tức giận hay không? Chắc không đâu… Thẩm Trác Hi cười khổ.

Ra khỏi phòng mình, hỏi người giúp việc, biết mẹ đang uống trà chiều trong vườn hoa, nghe nói còn có khách tới thăm, Thẩm Trác Hi cả kinh, cũng không quan tâm lễ nghi gì ráo, dưới ánh mắt kinh ngạc của người giúp việc, vội vã chạy ra vườn hoa phía sau, nghĩ không phải người Tô gia tới nhanh như vậy chứ… Nếu thật, vậy chẳng phải là hỏng bét, nhất định y phải ngăn cản họ, tin rằng y tỏ ý phản đối mãnh liệt, Tô gia sẽ không kiên quyết muốn hôn sự này, Thẩm Trác Hi cũng đâu phải ghê gớm gì, nhà họ Tô càng chẳng phải không thể không có y.