Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 4-1: Nhà bếp (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Trác Hi đứng trong nhà bếp vừa nấu cơm, vừa rơi vào ai oán hối hận, ai oán dĩ nhiên là lần đó trong phòng tắm câu dẫn không thành công, nghĩ đến đây Thẩm Trác Hi càng không ngừng mắng chính mình, trong không khí đó cư nhiên cũng câu dẫn thất bại. Hai người từ phòng tắm tắm rửa xong đi ra, vừa nằm lên giường y cư nhiên ngủ mất đất, trời ạ, y cư nhiên ngủ mất đất, thật sự là quá sức mất mặt, mỗi lần nghĩ đến y đều không dám đi tưởng tượng lúc ấy An Dật có biểu tình gì, chắc tám phần là tức giận. Hơn nữa càng khiến cho y phiền não chính là, vì sao An Dật không trực tiếp làm cùng y ngay tại phòng tắm chứ, rốt cuộc đang bận tâm cái gì đây, chẳng lẽ thật sự là không thích thân thể y rồi?

Nhớ tới cái này, Thẩm Trác Hi không nhịn được quay đầu nhìn cái mông mình một chút, nhìn xong mới ý thức được động tác này của mình xấu hổ cỡ nào, cuống quít quay đầu, tiếp tục đưa dao cắt cà rốt trên tay.

Oán hận mà cắt xuống, đóa đóa đóa, giống như cà rốt kia biến thành mặt cười xấu xa đang cười nhạo y cư nhiên mưu toan đi sắc dụ câu dẫn An Dật, đáng giận nhất chính là sắc dụ còn thất bại, cũng không làm tới cùng, hoàn toàn chỉ lo một mình hưởng lạc.

“Cà rốt kia có thâm thù đại hận gì với anh sao?”

“Hả?” Thẩm Trác Hi nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy An Dật mặc áo ngủ lười biếng nghiêng người dựa vào cửa nhà bếp, dùng loại ánh mắt buồn cười mà nhìn trên tay Thẩm Trác Hi.

Thẩm Trác Hi nhảy dựng lên, buông lỏng tay, cà rốt liền trượt ra, một dao cắt xuống thiếu chút nữa trúng ngón tay.

“Cẩn thận”. An Dật đi tới, đón lấy dao trên tay Thẩm Trác Hi đặt ở bên cạnh.

Lúc này Thẩm Trác Hi mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn trên mặt thớt, mới phát hiện cà rốt kia y rõ ràng là muốn cắt hạt lựu, hiện tại phía trước còn hình hạt lựu rất bình thường, phía sau đã dường như quỷ dị một nửa bị y cắt thành sợi, một nửa cũng đã sớm biến thành cà rốt nát rồi. Thẩm Trác Hi xấu hổ chẳng có cách nào giải thích, nói muốn cắt hạt lựu thì không phải, cắt sợi cũng không đúng, chẳng lẽ phải nói y đang cắt cà rốt nát, chẳng trách An Dật phải dùng ánh mắt như cười như không nhìn y.

“Nghĩ cái gì đấy? Xuất thần như vậy”. An Dật cười từ phía sau ôm lấy Thẩm Trác Hi, hỏi.

“Không… Không có gì”. Thẩm Trác Hi nói cà lăm.

“Có chuyện gì không thể cho tôi biết sao?” Thanh âm An Dật không có ý cười, còn mang theo chút cảm giác không được tin tưởng.

“Cậu…Hôm đó…Vì sao không ôm tôi?” Thẩm Trác Hi làm sao chịu được An Dật dùng loại thanh âm này loại thái độ này hỏi chuyện y, lập tức thành thành thật thật khai báo, chẳng qua giọng nói nhỏ như muỗi kêu, hỏi xong chính mình đã xấu hổ đỏ bừng.

Đáng tiếc An Dật cách đó thật sự rất gần, nghe rõ rành rành, nhưng cho dù An Dật nghe thấy vẫn ngẩn ra, lại hơi hoài nghi lỗ tai mình, “Hả?”

Đây chỉ là phản ứng vô thức của người nghe thấy chuyện ngạc nhiên, thật ra cũng không phải là không nghe rõ ràng, chỉ có Thẩm Trác Hi lại thành thành thật thật lặp lại lần nữa còn phóng to âm lượng. Lần này An Dật thật nghe vô cùng rõ ràng, vẻ mặt có hơi bị hù dọa, sau đó liền cảm thấy người trong lòng đáng yêu cực kỳ, không nhịn được hôn lên, Thẩm Trác Hi xấu hổ luống cuống tay chân, muốn quay đầu nhìn An Dật, thế nhưng bị An Dật đè lại, không cho y quay đầu lại.

“An Dật?” Thẩm Trác Hi bất an hỏi.

“Ờ, anh cảm thấy là vì sao?” Thanh âm An Dật bình ổn từ phía sau truyền đến, khiến Thẩm Trác Hi an tâm một chút, nhưng mà đề ra câu hỏi, y lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói không biết.

An Dật cười di di môi lên vành tai Thẩm Trác Hi. Nhột quá, khiến người ta muốn trốn thoát, nhưng Thẩm Trác Hi lại luyến tiếc cảm giác thân mật này, vì vậy cứ cắn môi mặc cho An Dật giày vò.

“Có phải anh cảm thấy tôi không thích thân thể anh rồi hay không?”. An Dật hỏi, Thẩm Trác Hi cứng đờ, rất sợ nghe được câu trả lời khẳng định, An Dật chặt chẽ dán sát vào y hiển nhiên cảm giác được Thẩm Trác Hi cứng ngắc, trong bụng thở dài một tiếng, y quả nhiên là nghĩ như vậy, người này thật thích nghĩ ngợi lung tung, hắn chỉ là thông cảm y trong khoảng thời gian này khá bận rộn chừa cho y chút sức lực không chạm y mà thôi, không biết y đã nghĩ tới chỗ nào rồi.

“Thật ra tôi là người ích kỷ nhất, nhưng nếu là thứ tôi không thích tuyệt sẽ không miễn cưỡng mình, cho nên…” An Dật dừng lại, không nói tiếp, ngược lại đưa tay vào trong tạp dề Thẩm Trác Hi, bắt đầu cởi từng nút từng nút quần áo y, sau khi cởi lần mò vào trong vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của y.

An Dật rất hưởng thụ mà chậm rãi từng tấc một hướng lên trên vuốt làn da Thẩm Trác Hi, trơn nhẵn mà rắn chắc, cảm giác thật tuyệt, dùng ngón tay tinh tế mà vuốt ve, quả thực chính là một loại hưởng thụ. Ngón tay chậm rãi hướng lên trên, bò lên ngực Thẩm Trác Hi, hiển nhiên là sẽ không bỏ qua hai hạt nhũ đầu kia của y, vì vậy chỗ kia liền bị xoa nắn nhiều lần.

Thẩm Trác Hi đợi lâu không thấy câu sau của An Dật, cắn môi, dùng thanh âm phát run, đứt quãng hỏi, “Cho nên…Cái gì?” Y lờ mờ biết đáp án, nhưng lại không nhịn được chờ mong nghe thấy chính miệng An Dật nói ra, lại sợ An Dật nói ra đáp án khác.

“Cho nên tôi thích thân thể của anh thích cực kỳ, đặc biệt chỗ này”. An Dật cười xoa xoa viên nhũ tiêm trong tay, lại trượt tay xuống, từ sống lưng luồn vào trong quần y, sát vào khe đùi liên tục sờ tới nhập khẩu kia, “Cả chỗ này nữa.”

Nghe được đáp án chắc chắn của An Dật, nói không vui khẳng định là giả, chỉ cảm thấy tìиɧ ɖu͙© dâng cao, An Dật chẳng qua là nhẹ nhàng khıêυ khí©h như thế thân thể y đã vô cùng khát vọng càng nhiều đυ.ng chạm, không nhịn được vặn vẹo cơ thể, đuổi theo ngón tay dạo chơi khắp nơi của An Dật. Mặc dù An Dật chỉ là nói thích thân thể của y, cũng ít nhất là thích, dù sao so với An Dật miễn cưỡng làʍ t̠ìиɦ với y thì tốt hơn.

Có lẽ là cảm thấy quần áo quá vướng víu, An Dật bắt đầu động thủ lột quần áo y, Thẩm Trác Hi tự nhiên là hết sức phối hợp mà để hắn cởi, nghe thấy An Dật nói y hưng phấn đến mức căn bản không có dư hơi đâu đi suy xét vấn đề xấu hổ hay không xấu hổ. Cởi xong hết quần áo, An Dật bắt đầu cởi dây thắt lưng của y, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng cùng với quần dài bị lột xuống, Thẩm Trác Hi vẫn cực kì phối hợp tới mức bảo nhấc chân liền nhấc chân, kêu giơ tay liền giơ tay.

Đến khi An Dật lột sạch y ra, Thẩm Trác Hi mới phát hiện thân thể y bây giờ hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng lại chỉ có tạp dề trên người không bị An Dật cởi xuống, thật không khéo, tạp dề này còn là màu đỏ, y đeo như vậy giống như đeo yếm, chỉ là miễn cưỡng che đậy hai điểm trước ngực, bộ vị quan trọng bên dưới thì như ẩn như hiện. Lý trí đã sắp bị cháy khét cuối cùng cũng trở về một chút, phát hiện vấn đề càng thêm quẫn bách, bây giờ chẳng những là ban ngày ban mặt, hơn nữa họ còn ở trong nhà bếp, bên cạnh thậm chí còn bày thức ăn đã làm được một nửa, cửa sổ nhà bếp cũng mở rộng.

Thẩm Trác Hi quẫn bách đến mức tay chân không biết nên để ở đâu, lúc này An Dật còn xoay người y lại, để y đối mặt với hắn, Thẩm Trác Hi mới nhìn An Dật, đã thấy An Dật đang dùng ánh mắt cân nhắc mà nhìn thân thể gần như trần trụi hết của y, rõ ràng thân thể không phải lần đầu tiên xích͙ ɭõa trước mặt An Dật, bị An Dật quan sát như vậy lại vẫn là khẩn trương đến mức khép hai chân lại, muốn lấy tay che chắn bộ vị hạ thể, tiếc là mới vừa động đã bị An Dật bắt lấy hai tay đặt ở hai bên.

Hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Trác Hi, “Đương nhiên cũng thích Thẩm Trác Hi đáng yêu vô cùng này, đặc biệt mỗi lúc lộ ra vẻ mặt này”.

Bỏ đi râu ria, ý những lời này chính là tôi thích Thẩm Trác Hi, đối với nhận thức này, làm Thẩm Trác Hi mơ màng luôn. Nghe thấy lời nói thiết thiết thực thực nằm mơ cũng muốn nghe thấy từ miệng An Dật nói ra, ngược lại Thẩm Trác Hi có cảm giác không thật, y vừa rồi không nghe lầm chứ, An Dật thật sự đang nói thích y sao, không phải là ảo giác chứ. Y bây giờ căn bản không biết đi phản bác An Dật không nên dùng từ đáng yêu này đi hình dung một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, hoàn toàn bị lời thổ lộ đột ngột này làm kinh ngạc đến ngây người.
« Chương TrướcChương Tiếp »