Quyển 1 - Chương 59: Cùng ngươi trò chuyện được không?

Khi rơi vào vực sâu, Liễu Khanh Nhan nhắm mắt lại, tự cho rằng đã kết thúc, rốt cuộc không thấy chút hi vọng nào.

Có lẽ cứ như vậy chết......

Chết......

Liễu Khanh Nhan cảm thấy đầu óc trống rỗng, thậm chí có chút bi thương, có chút không nỡ, cứ như vậy chết đi, không có bất kỳ hoài niệm, bất luận cái gì có thể lưu lại trí nhớ, cảm giác cuộc sống không khỏi có chút chán nản, buồn tẻ.

Nhưng, sự chết chóc cũng không có đến, loại cô độc đáng sợ cùng tịch mịch cũng không có đến, nằm ở trong quan tài chốc lát, thì có một giọng nói thanh thúy từ đỉnh đầu truyền đến, thế giới của Liễu Khanh Nhan lập tức sáng ngời, có sinh khí.

"Ơ? Đại thúc, ngươi còn đang ngủ, ngươi thật là tham ngủ nha."

"......"

Là thiếu niên đã nhìn thấy tại Thương Ngô Chi Uyên, lần này nhìn thấy hắn tóc là màu xanh lam, con ngươi cũng hiện ra màu xanh lam.

"Đại thúc, cũng chỉ có ngươi không nói gì ta, những người khác chán ghét ta, nhưng ta thật là không có làm gì......"

Ta chỉ là, muốn được ra ngoài mà thôi. Ta không gây sự, không làm chuyện xấu, ta chỉ là muốn nhìn thế giới bên ngoài ra sao, vì sao ngay cả những điều này cũng không cho......

Thiếu niên ủy khuất chu đôi môi đỏ au, trơ mắt nhìn Liễu Khanh Nhan, hắn ngồi ở trên thành quan tài, lung lay đôi chân nghiêng nghiêng đầu nhìn như muốn nghe đáp án.

Nhưng mà Liễu Khanh Nhan giờ phút này không thể nói chuyện, cũng không có cử chỉ đáp lại, chỉ nháy nháy mắt, hay mở ra hoặc nhắm mắt lại.

Một mình hắn lầm bầm lầu bầu nửa ngày, không có người trả lời, cuối cùng hắn dứt khoát ghé đầu vào bên trong, mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng, rất là thành thật, như là một tiểu động vật lần đầu mở mắt nhận biết chủ nhân của mình, ánh mắt kiên định lộ ra sự ỷ lại cùng quyến luyến.

"Đại thúc, ta từ nay về sau đi theo ngươi, được chứ...... Thiên hạ này rất lớn, có thể trong thiên hạ, không chỗ nào thu nạp người nhỏ bé như ta, người trong thiên hạ cũng không ai chấp nhận ta, đại thúc ngươi thu nhận ta được không?"

Hắn kéo kéo khóe môi, lộ ra ánh mắt giống như một tiểu động vật mới sinh, đáng thương chằm chằm nhìn vào Liễu Khanh Nhan.

"...... Đại thúc...... "

Lại là giọng điệu mềm mại tỏ vẻ đáng thương, hết lần này tới lần khác vang nài, một mực muốn nhào vào thân mình Liễu Khanh Nhan, không buông! Ai kêu người đầu tiên hắn gặp lại chính là đại thúc? Ai kêu tất cả mọi người đều công kích hắn?!

"Đại thúc, ngươi đồng ý ta đi......"

Dù hắn biết, đại thúc và những người khác đều keo kiệt muốn chết, bất quá đừng lo, cho dù keo kiệt, hừ hừ, hắn cũng muốn quấn quít giữ chặt lấy đại thúc làm cho đại thúc khuất phục đồng ý với hắn.

"Đại thúc, ngươi nếu không đồng ý, hừ hừ, ta liền, ta liền......"

Thiếu niên thoáng một cái ghé sát vào trên mình Liễu Khanh Nhan, còn làm ra một vẻ mặt hung tợn, nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát, giơ nắm tay giống như muốn đánh xuống.

"Ta liền đánh, đánh ngươi đến khi nào ngươi đồng ý mới dừng lại, xem ngươi còn dám không đồng ý ta?"

Hắn cố hù dọa lại hù dọa, nhìn giống như loài bò sát bám dính Liễu Khanh Nhan, hoàn toàn không đếm xỉa người bị đặt ở phía dưới sắc mặt trắng bệch, có chút không thở nổi, trợn tròn mắt. Hắn còn tưởng rằng Liễu Khanh Nhan biểu lộ như thế là đáp ứng hắn, lúc này mới buông tha, hơi có chút lưu luyến thu hồi nắm tay, ngồi thẳng lên, lại cúi đầu tỉ mỉ nhìn người này.

"Ta từ nay về sau đi theo ngươi, ngươi cần phải chăm sóc ta, nếu là có người ức hϊếp ta, ngươi phải thay ta trút giận, nếu là có người cản trở ta, ngươi cần phải ra tay đánh đuổi."

Liễu Khanh Nhan nhìn chằm chằm thiếu niên tóc xanh lam đang nói không dứt, không ngừng huơ tay giơ nắm đấm giống như là muốn đánh người, có đôi khi lại cực kỳ đơn thuần ngây ngô, có đôi khi lại là cực kỳ âm tàn độc ác, lệ khí quấn thân, thật không hiểu đâu mới là con người thật của hắn.

Thiếu niên một mình nói một hồi lâu, chính là chỉ có hắn một mình nói chuyện, dần mất đi lạc thú, cũng không ai phản ứng, nói nói một chút không nói được nữa.

Rất muốn rất muốn cùng người nọ trò chuyện, hắn đã ngàn năm không nói gì, hắn muốn tìm người lắng nghe ủy khuất của mình, muốn thổ lộ hết buồn bực phiền não trong lòng ra, hắn thầm nghĩ tìm người cùng hắn trò chuyện mà thôi......

"Đại thúc, ngươi đồng ý cùng ta trò chuyện được không?...... Ta muốn cùng với ngươi nói, ta có thiệt nhiều thiệt nhiều lời muốn nói cùng ngươi nha, nhưng ta chỉ nói cho một mình ngươi được không?"

Hắn suy nghĩ nên làm như thế nào để cho mỹ nhân đại thúc mở miệng nói chuyện. Hắn nhớ tới khi rót nước cam lộ trong chén vào miệng đại thúc, đã làm người tỉnh dậy.

Nhưng đại thúc trong tay có miếng ngọc đỏ, hắn cũng không dám đυ.ng vào......

Thiếu niên hai tay nắm thành quan tài, chống đỡ cả người cúi đầu xuống, gương mặt của hắn dần dần hướng đến gần mặt người nằm trong quan tài.

Mái tóc xanh lam mềm mại rũ xuống giống như sợi tơ lụa trên đôi vai gầy gò của hắn. Màu xanh lam của nước làm cho người ta sinh ra ảo giác đang nhìn thấy một thác nước chảy xuống hai bên bả vai trút xuống dưới bao trùm thân mình người mặc áo xanh lục lá sen nằm phía dưới.

"...... Đại thúc, để ta tiếp hơi cho ngươi, cái này có thể là ngươi nói chuyện được......"

Một làn khói mỏng màu xanh từ đôi môi đỏ mộng của thiếu niên tràn ra hướng tới miệng Liễu Khanh Nhan. Nhìn đối phương chu miệng tới gần môi mình, Liễu Khanh Nhan chỉ có thể trừng to mắt, là tức giận lại cảm thấy nhục nhã, muốn xoay người, vung chân lên đá người này bay lên trời. Nhưng mà toàn thân cứng ngắc không cử đông được, mà ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được.