Quyển 3 - Chương 20: Bọ ngựa bắt ve chim tước ở phía sau

Sau khi bị bầy sói tấn công, nhóm người Liễu Khanh Nhan cực ít đi ở trên mặt đất, phi thăng giữa không trung.

Nhưng chưa bao lâu, mấy người họ lại thành thật đi trên mặt đất. Bởi vì giữa không trung đột nhiên xuất hiện dị thú.

Những dị thú hình thể khổng lồ, có mỏ thật dài, đôi chân có móng vuốt như móc câu. Không chú ý đều bị gây tổn thương, vết thương cũng vô cùng thê thảm.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể đi trên mặt đất.”

Minh Vũ nói.

Tiến vào con đường chính giữa, bên trong liền bỗng nhiên sáng sủa, không còn nhỏ hẹp mà rất rộng rãi. Không có một ngọn cỏ trên đường, bầu trời bao la mờ nhạt, mặt đất mờ nhạt, khắp nơi đều mờ nhạt. Đập vào mắt là hai dị thú chạy trốn, cũng bị người đuổi theo.

Mà hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người chính là một tòa tháp nguy nga nằm ở phía trước.

Khoảng cách có vài trăm dặm, nhìn thật hư vô. Cái tháp màu trắng cực kỳ cao, dù bọn họ ở rất xa nhìn cũng nhìn không thấy hết.

Ánh sáng mờ nhạt lượn lờ bốn phía cái tháp. Nó lẳng lặng đứng sửng ở chỗ đó, chính là trầm tích ngàn năm tịch mịch.

“Đó là tháp Ca Nam, truyền thuyết nói từ nơi này cái tháp có thể bay lên không trung, kề sát bầu trời tiên nhân kề vai sát cánh.”

Ba trăm năm trước Tử Hiên đã từng đã tới nơi này, cũng đến qua chỗ này. Chỉ là tháp Ca Nam hình như không có bảo bối gì, không có gì đáng lưu luyến.

“Ca Nam? Nghe như tên một người. Chẳng lẽ người xây tháp tên là Ca Nam. Hao tốn khí lực đi xây cái tháp này, thật đúng là có tinh lực dồi dào.”

Minh Vũ ở một bên cười nói.

“Đã đến nơi này, chúng ta sao không đi xem. Nói không chừng ở bên trong sẽ phát hiện đồ tốt.”

Liễu Khanh Nhan đề nghị.

“Được, coi như là tới xem thử cũng tốt.”

Mấy người nói xong cũng đi về phía tháp Ca Nam.

Trên đường đi không có dị thú cản đường. Cũng không phải không có, mà bởi vì đã bị Mặc Dạ cùng Băng Cơ xử lý sạch.

“Bọn họ đi vào đó. Sư tỷ, chúng ta cần phải đi theo không?”

Tình Nhi cố sức hỏi, trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi.

Bọn người kia thật sự rất lợi hại, chỉ phất tay là dị thú bị gϊếŧ chết. Mà các tỷ muội của họ phải liên kết mới có thể đuổi dị thú đi. Hơn nữa bọn họ đã bị thương mấy người, có mấy tỷ muội đã mất.

Nhưng....

Tình Nhi đã hạ quyết tâm, chuyện này tính là gì, muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Bọn người kia càng lợi hại thái bổ càng nhiều.

Như vậy, ngày thành tiên của nàng cũng sẽ không lâu. Tình Nhi nghĩ tới đây, máu trong thân thể bị sôi trào.

“...... Ta cảm thấy được chuyện này thật sự rất khó. Dị thú trên đoạn đường này chúng ta không là đối thủ. Huống chi là bọn lợi hại như vậy, cứ đi theo chúng ta không chỉ không có được cái gì ngược lại còn có thể bị......”

Một tiểu sư muội lòng còn sợ hãi, buông tay xuống, nàng lui về phía sau. Nàng thốt ra lời này, có rất nhiều người đồng ý.

Mị Nhi cũng dao động. Nàng là đại sư tỷ Hợp Hoan Phái, không chỉ nghĩ cho bản thân, theo chức trách cũng phải vì mọi người mà suy nghĩ. Đệ tử môn phái tổn thất quá nhiều, khi trở về không dễ dàng giao phó.

“Ta nghe theo ý kiến mọi người.”

Mị Nhi vẫn còn có chút u buồn.

Không đi thử xem, làm sao lại biết không được gì?

Tình Nhi cũng nhìn ra Mị Nhi dao động. Rèn sắt là khi còn nóng. Mục đích của nàng cũng không phải là tu chân giả, mà là nam tử tóc đen mắt vàng. Chỉ cần đem nam tử kia thái bổ, như vậy tương lai Hợp Hoan Phái sẽ do nàng làm chủ rồi. Vừa nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Tình Nhi liền không nhịn được cười to.

“Mị Nhi, kỳ thật chúng ta chỉ cần đem tu chân giả làm thái bổ là được. Nam tử kia thân thể Thuần Dương, có thể ít nhất đủ cho ba tỷ muội tăng lên một tầng tu vi. Tỷ ngẫm lại xem, chỉ cần thành công, lực lượng Hợp Hoan Phái chúng ta liền tăng lên. Tại nơi hiểm ác như Hồng Hoang cam đoan môn phái khác cũng không dám coi thường chúng ta.”

Sau đó, Tình Nhi móc ra một cái khăn tay lau khóe mắt đã đầy nước mắt, nức nở nói:

“Mị Nhi, cho dù chúng ta không có thành công, cũng làm vì tỷ muội đã chết của chúng ta. Nếu không phải bởi vì bọn họ, tỷ muội trong môn phái sao rơi vào kết quả như vậy.”

Tình Nhi nói như vậy chính là để tác động lương tâm tỷ muội khác.

“Đúng, đúng, nếu không phải bọn họ, chúng ta cũng sẽ không lựa chọn con đường này. Đều do bọn họ. Hừ hừ không đem bọn họ làm thái bổ, uất ức trong lòng chúng ta sao giải.”

Tỷ muội tốt của Tình Nhi là Ngọc Nhi ở một bên phụ họa.

“Mị Nhi, tỷ nên làm như thế nào cho phải? Kỳ thật ta cũng không muốn, nhưng bỏ ngang cũng không phải biện pháp, Mị Nhi......”

Tình Nhi nước mắt lưng tròng nhìn Mị Nhi, chờ đợi Mị Nhi trả lời.

Những người khác tất nhiên là nghe theo hai vị sư tỷ.

Mị Nhi trong mắt có oán hận cùng thống khổ, trong nội tâm bi thống, cắn răng, ngoan nhẫn tâm nói:

“Cứ như thế đi, đêm nay chúng ta hành động, nếu kéo dài phía trước dị thú càng nhiều.”

“Dạ, nghe đại sư tỷ.”

Tình Nhi thu hồi nước mắt, đem cái khăn giấu ở trong tay áo.

Nhìn về phía trước, trong mắt là nắm chắc thắng lợi trong tay, hưng phấn cùng đắc ý.

Dị thú còn chưa phải rất lợi hại, Băng Cơ xử lý nhẹ nhàng thuận tay.

Mặc dù trên đường gặp một ít chuyện không vui, bất quá mấy người họ thoải mái đi. Cái tháp Ca Nam màu trắng cũng không có gần như trong tưởng tượng. Bọn họ dùng toàn lực chạy.

Đến chân tháp Ca Nam, Liễu Khanh Nhan mới ý thức được cái tháp khổng lồ đến cỡ nào. Tầng phía dưới cùng tầng thứ nhất rộng hơn mười dặm, nhìn bên trái không thấy bên trái, nhìn ngược lại

cũng không thấy, chỉ có một màu trắng lan tràn.

Bọn họ đi đến chân tháp mà vẫn không thể tìm được cửa để tiến vào, bởi vì Ca Nam chỉ có một vào cửa.

“Hẳn là bên này, trước kia ta đã tới chỗ này.”

Tử Hiên dẫn mọi người đi, cuối cùng tìm được cửa vào. Cửa không phải rất lớn, đối với cái tháp khổng lồ này mà nói, nó thật sự là quá nhỏ.

Tiến vào bên trong là không gian mờ nhạt.

Có ánh sáng của cây đuốc.

Có người tới trước bọn họ, nhưng không phải một chút.

Bọn họ đều tự tìm chỗ lẳng lặng ngồi xuống nghỉ ngơi. Có người nằm ngủ, có người đang ăn, còn có người ngồi thiền. Những người này có xa, có gần, có người đơn độc, cũng có nhóm người của môn phái.

Bên trong tháp Ca Nam rất rộng lớn, mấy ngàn người vào vẫn dư thừa chỗ. Bọn họ lựa chọn chỗ ngồi.

Ánh sáng mờ nhạt không ngừng nhấp nháy. Ngọn lửa kia so với người còn muốn cao hơn ba phần.

Bởi vì bọn họ ngồi gần tường, nơi vách tường và nền tiếp giáp, Liễu Khanh Nhan nhìn thoáng qua một chút, rồi không khỏi hoa mắt, tim đập nhanh hơn.

Vốn tưởng rằng ánh sáng mờ nhạt là của ngọn lửa, nhưng thật ra do mặt đất có dị thường.

Trên toàn bộ mặt đất đều là màu vàng kim.

Nền tháp Ca Nam là vàng tạo thành, diện tích rộng vài dặm thì là có bao nhiêu vàng đây.

Liễu Khanh Nhan nghĩ nhiều như vậy chỉ đào lấy một khối, có thể không lo ăn không lo mặc, sống sung sướиɠ cả đời.

“Chúng ta cũng tìm một khối...... Ngồi xuống đi......”

Khó trách nhiều người như vậy đều ngồi dưới đất, thì ra đều phân chia.

“Tốt tốt, nhiều vàng như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy nha. Vậy phải lấy một ít có phải hay không, sau này có thể dùng mua phòng ốc.”

Minh Vũ vỗ tay.

Tử Hiên thật không nói gì.

Liễu Khanh Nhan vì sao có ý nghĩ như vậy còn muốn cùng giống những người này.

Kỳ thật, Tử Hiên nghĩ là sai về Liễu Khanh Nhan. Trong cuộc sống, sinh hoạt của hắn không ly khai tiền. Chỗ của cải mang bên mình Tử Hiên có thể không làm ăn uống mấy năm cũng không có vấn đề.

“...... Nếu có món lợi như vậy, bị chúng ta phát hiện tất nhiên là lấy một ít, không thể lãng phí nha, Khanh Nhan.”

Lạc Hồng Bụi trong lòng cũng có chút buồn, bất quá Khanh Nhan nhà hắn đã nói muốn, vậy hắn sẽ thuận ý thành toàn.

“Bất quá, có vẻ những chỗ này đều bị chiếm cứ.”

Băng Cơ cũng nhìn chung quanh một lần, liền chứng kiến từng môn phái tạo ra ranh giới gì đó, giống như là một giới tuyến như vậy.

“Đã không còn? Không phải chứ, vậy chúng ta đi lên phía trên xem sao?”

Liễu Khanh Nhan nghe Lạc Hồng Bụi nói liền nhìn phía lên trên. Cầu thang đi lên ở sâu trong tháp, có dạng xoắn, nhìn không thấy đỉnh, tối đen sì.

“Bọn chúng ta đợi, không cần phải là người thứ nhất đi lên. Ngươi xem xem bọn hắn đều không có đi lên, chúng ta không tất yếu làm chim đầu đàn. Trước tiên xem tình huống, bọn họ không có đi lên, có lẽ là chỗ đó có gì đó làm bọn hắn cố kỵ.”

Liễu Khanh Nhan suy tư