Quyển 1 - Chương 115: Cho dù là giả....

Liễu Khanh Nhan không nói chuyện, nam tử xem như đồng ý, vươn tay tiếp tục xối nước lên người Liễu Khanh Nhan.

"Thả ta ra, ta.... ta có thể tự mình tắm rửa."

Bị một người nam nhân ôm vào trong ngực thì giống gì, càng nghĩ Liễu Khanh Nhan càng cảm thấy mất mặt.

"Đừng náo loạn, nhìn ngươi chật vật như vậy chạy đi đâu được, mà phía trước là vực sâu vạn trượng đó."

Pháp lực yếu bớt, mắt bị mù, mà lại ở bên bờ vực sâu vạn trượng, phía trên là yêu ma đầy rẫy, phải đi đường nào đây? Liễu Khanh Nhan cảm giác rất mờ mịt.

"......"

Mặc Dạ thấy Liễu Khanh Nhan ngơ ngác, cũng không nói chuyện, kiên nhẫn giặt sạch quần áo, sau đó cởi bỏ y phục của mình.

Liễu Khanh Nhan lập tức cảm giác được hành động của người này, toàn thân chấn động, còn có chút khẩn trương.

"Ngươi...... Ngươi......"

"Làm sao vậy, đều đã ướt thành như vậy, chẳng lẽ ta không thể tắm rửa sao?"

Hơi thở của nam tử nóng rực, từng đợt thổi tới bên tai Liễu Khanh Nhan. Thân nhiệt nam tử này đặc biệt nóng, Liễu Khanh Nhan bị cọ cọ cũng cảm thấy người mình có chút nóng lên.

"Hay buông ta ra đi!"

"Không buông!"

Hắn càng thêm siết chặt vòng eo, cảm thấy làn da này thật sự là rất tốt, xúc cảm rất tuyệt, nhịn không được sờ soạng.

Thân thể Liễu Khanh Nhan chưa bao hưởng qua tư vị tìиɧ ɖu͙© thật sự. Lần trước là mơ mơ hồ hồ làm chuyện đó, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy xương sống cùng thắt lưng mềm nhũn, thật không có cảm giác gì tốt. Không ngờ, thân thể này mẫn cảm dị thường, sờ soạng quá lâu cũng có cảm giác dị thường. Nam tử kia lại có chủ tâm gây chuyện, đem Liễu Khanh Nhan làm cho xấu hổ không thôi.

"Ngươi là tên vương bát đản, ta muốn gϊếŧ ngươi!"

Liễu Khanh Nhan giận đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi quát mắng!

"Không buông! Không buông! Sẽ không bao giờ buông ra! Ta buông tay, ngươi lại chạy mất, ta tìm không được nữa thì làm sao bây giờ?!"

Nam tử cúi thấp đầu, kề vào cổ của Liễu Khanh Nhan, giọng bi thương.

"Ta nói rồi, ta và ngươi không có quan hệ gì! Ngươi tìm sai người rồi. Ngươi buông tay cho ta, nhanh lên. Nếu còn ngoan cố như vậy, ta không để yên cho ngươi!"

"...... Thật không?"

Mặc Dạ đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt chợt lóe lên, tay càng thêm siết chặt không buông, tựa hồ muốn đem người trong ngực hòa cùng một thể với mình.

Sao có thể buông tay, thật vất vả mới gặp được, cho dù người này oán hắn, hận hắn cũng được, hắn cũng không quan tâm. Chỉ cần cùng người này ở chung một chỗ hắn cái gì cũng không cưỡng cầu. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ, hắn cái gì cũng không để ý!

"Vậy thì thế này đi......"

Nhàn nhạt nói một câu, nam tử còn chưa có buông tay ra, duy trì tư thế ôm người, yên lặng cởi bỏ quần áo.

Trong lòng của Liễu Khanh Nhan kỳ thật đang mắng người. Thật đúng là muốn mắng chửi người!

Hai nam nhân trốn ở bên trong khe đá, đều không có mặc gì, đây là chơi trò gì?

Đùa giỡn lưu manh sao?

"...... Ngươi không giải thích sao?"

Liễu Khanh Nhan đã sớm nhìn ra nam tử này pháp lực phi phàm, có thể phá vỡ hư không, nhất định tu vi rất cao, cũng đã tu luyện thành tiên. Người này không có giới không gian và thời gian, vậy biến đổi quần áo là dư sức.

"Giải thích cái gì?"

Mặc Dạ giả ngu.

Kỳ thật, hắn còn muốn làm chút gì đó. Nghĩ đến người đầu tiên chiếm được Liễu Khanh Nhan không phải hắn, hắn có oán hận, có ghen ghét, thậm chí còn có chút chỉ trích Liễu Khanh Nhan! Vì sao người kia không phải hắn?!

Tuy nhiên, hắn cũng biết loại ghen ghét này thật sự là buồn cười muốn chết, nhưng trong lòng của hắn chua chua.

Chứng kiến người này tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cũng nghĩ nhào tới, hung hăng đem người này áp đảo, làm cho người này cầu xin tha thứ, khóc lóc, rêи ɾỉ......

Nhưng mà, người này lại không biết hắn......

Lạ lẫm, lạnh nhạt, lạnh lùng, hiện tại còn biến thành thâm cừu đại hận, giờ phút này hắn kềm chế. Hắn phải nhịn. Nếu không, sợ là một hồi nhịn không được, không cẩn thận gϊếŧ người. Nếu như vậy, hắn sẽ hối hận mà tự gϊếŧ mình.

"Ta nói quần áo! Quần áo! Ngươi chẳng lẽ cũng mù như ta sao. Hay là ngươi ngu ngốc, người mù còn có cảm giác mà! Ngươi còn thất thần làm chi, nhanh lên, lấy quần áo ra! Ta nói là ngươi nhanh lên!"

"Muốn quần áo làm chi, dù sao trong này cũng không có ai, cũng sẽ không bị người nào nhìn thấy, sợ cái gì?"

"Cái gì gọi là không có người, ngươi cùng ta không phải người sao? Ngươi nếu thừa nhận ngươi không phải người, vậy thì không mặc quần áo cũng được."

Liễu Khanh Nhan nảy sinh ý nghĩ ác độc, cũng không tin nam tử này còn có thể vô sỉ như vậy. Đáng tiếc, Liễu Khanh Nhan đánh giá thấp mức độ vô sỉ của người nào đó.

Mặc Dạ mím môi, ha ha cười vài tiếng, đắc ý nói.

"Ngươi nói đúng, ta thật sự không phải là người."

"Ngươi...... Ngươi là súc sinh!"

"...... Ngươi lại nói đúng rồi, ta thật sự là súc sinh, biết rõ súc sinh sẽ làm chuyện gì không?"

Liễu Khanh Nhan bị dọa, vội vàng né tránh. Nhưng đang bị người dùng cánh tay nhốt chặt, chỉ có thể loạn giãy dụa.

"Ta... ta cắn chết ngươi!"

Thật sự là luôn bị dọa sợ, đầu tiên là Lạc Hồng Bụi, lần thứ hai là những con nhện, nam tử này là lần thứ ba. Mỗi một lần đều kinh tâm động phách, Liễu Khanh Nhan hận mình vô dụng, vì cái gì yếu kém như vậy, lần nào cũng đều bị người ta ức hϊếp, chỉ có thể tiếp nhận không thể phản kháng!

"A...., ngươi!"

Mặc Dạ bị đau giơ tay lên, liền chuẩn bị cho một cái tát.

"Sao, muốn gϊếŧ ta sao, được lắm!"

Liễu Khanh Nhan nhổ một ngụm máu, khıêυ khí©h ngẩng mặt.

"............"

Có một tiếng thở dài.

"Ngươi vì sao luôn tùy hứng như vậy, hết lần này tới lần khác muốn khiêu chiến sức chịu đựng của ta, làm lòng ta hỗn loạn, không phải ta khiến quan hệ này trở nên căng thẳng."

Hắn ở trên trời, chưa bao giờ chịu tổn thương. Bởi vì những người kia đều không đυ.ng được hắn, cũng không đã thương được hắn. Chỉ có người này đánh nát tâm của hắn, hiện tại còn......

"......"

Liễu Khanh Nhan cắn môi, khóe miệng còn dính tơ máu.

"Ai da......"

Bất đắc dĩ lại thở dài.

"Ngươi không thể ngoan một chút sao, cho dù là giả ta cũng vui......"