Chương 8: Ngài Tư đúng là một người hiểu biết sâu rộng

Bên ngoài trời đã tối, Nhan Nhung Nhung mặc váy Tư Bá Hành mới mua, đội một cái mũ màu lam nhạt, tóc dài xõa xuống, làm cho khuôn mặt trẻ con của cô ngược lại có thêm vài phần gợi cảm.

Siêu thị này cách nhà của Tư Bá Hành rất gần, Nhan Nhung Nhung thật sự rất ít đi siêu thị, trước kia ba mẹ đi siêu thị mua đồ, đều là đưa anh trai hoặc em trai cô theo, cô vĩnh viễn đều là người bị bắt ở nhà làm việc nhà.

“Em xem cụ thể em cần gì, mua một ít đi.”

Tư Bá Hành chú ý đến Nhan Nhung Nhung, siêu thị chật chội, khi gặp phải lối đi nhỏ đông người, anh sẽ chủ động ôm Nhan Nhung Nhung đến bên cạnh.

Khi đi ra khỏi nhà, Nhan Nhung Nhung thật sự không mang theo gì cả, cho nên đồ dùng hàng ngày đều phải mua lại, cô mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng, khăn mặt các loại.

Thấy Nhan Nhung Nhung nhìn cái cốc, Tư Bá Hành nói.

"Đừng mua cốc, trong nhà có, mỹ phẩm dưỡng da thì sao, em nói cho tôi biết bình thường em dùng nhãn hiệu gì, sáng mai tôi bảo trợ lý mang tới cho em, chúng ta đi mua chút đồ ăn, mua cho em chút đồ ăn để ở nhà, lúc đói có cái ăn cho no bụng."

Nhan Nhung Nhung mím môi, sao cô lại cảm thấy mình giống như kẻ tham ăn vậy?

"Cháu… có phải lúc ngủ cháu đã nói mớ gì không chú?"

Khóe môi Tư Bá Hành khẽ giật giật, lắc đầu.

“Không nói gì cả.”

Chỉ là dì giúp việc nói bụng cô kêu, Tư Bá Hành nhớ kỹ, biết cô dễ đói, mới định chuẩn bị cho cô chút lương khô.

Đi tới khu vực bán băng vệ sinh, Nhan Nhung Nhung theo bản năng nhìn một chút, lại nghe Tư Bá Hành thấp giọng nói bên tai cô.

“Sau khi mang thai sẽ không có kinh nguyệt đâu, em tạm thời không cần cái này.”

Nhan Nhung Nhung đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh.

“Sao...... Sao chú biết?”

Khóe miệng Tư Bá Hành giật giật, đây là chuyện bình thường thôi mà, nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết mềm mại, trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi.

“Mua chút tôm đi, làm sủi cảo tôm cho em ăn.”

Anh nắm lấy cổ tay Nhan Nhung Nhung, dắt cô đi về phía khu hải sản.

Nhan Nhung Nhung lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, ngũ quan cương nghị lạnh lùng, nhìn không ra một chút cảm xúc ngượng ngùng, nhưng cô lại cảm giác được là hình như ngài Tư đang ngượng.

Mang thai sẽ không có kinh nguyệt nữa sao? Cô thật đúng là không biết, vừa rồi chỉ sợ mình ở nhà người ta làm chuyện xấu hổ, cho nên mới nghĩ chuẩn bị một ít, hoá ra là không cần tới!

Hai người ở siêu thị mua một đống đồ lớn, hơn phân nửa là đồ ăn, hơn phân nửa còn lại là đồ dùng sinh hoạt cho Nhan Nhung Nhung, bao gồm cả nước hoa, Tư Bá Hành cũng chuẩn bị đầy đủ cho cô.

Khi Nhan Nhung Nhung đứng trên kệ đồ uống, Tư Bá Hành quyết đoán kéo cô đi.

“Em đang mang thai không thể uống những thứ này, chỉ có thể uống nước ép trái cây và nước lọc thôi.”

Nhan Nhung Nhung ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm đồ uống.

Dù sao cô cũng chỉ mới là một cô gái 19 tuổi thôi, con gái bình thường ở tuổi này chính là thời điểm tiêu sái thanh xuân, nhưng cô lại mang thai, bị Tư Bá Hành là cha đứa nhỏ quản.

“Về nhà tôi ép nước trái cây cho em uống.”

Nhan Nhung Nhung gật đầu, đi theo anh tính tiền, cô cuống quít đi vào xe mua sắm chọn đồ dùng hàng ngày của mình, Tư Bá Hành nhíu mày.

“Để làm gì đấy?”

Anh nhẹ nhàng đẩy Nhan Nhung Nhung ra.

“Đứng ở đó chờ tôi.”

Nhan Nhung Nhung mím môi, đứng một bên chờ Tư Bá Hành thanh toán xong mới nhỏ giọng nói.

“Thật ra cháu có thể tự mình mua những thứ này.”

Nói cho cùng cô và Tư Bá Hành thật ra mới quen biết nhau có một ngày, đêm đó, người này uống say như vậy, chắc cũng không nhớ rõ, dù sao chính cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là rất đau.

Tư Bá Hành một tay cầm đồ, một tay dắt cô.

“Em không cần nghĩ nhiều làm gì đâu, trong bụng em có con của tôi, tôi chăm sóc em thế nào, mua đồ cho em đều là việc nên làm, an tâm ở nhà là được rồi.”

Về đến nhà, Tư Bá Hành xách những đồ dùng hàng ngày của Nhan Nhung Nhung đi sắp xếp rồii đưa một túi đồ ăn vặt khác cho Nhan Nhung Nhung.

“Em tự đi tìm một cái tủ chuyên để đồ ăn, sau này em lấy đồ sẽ tiện hơn.”

Nhan Nhung Nhung gật đầu.

Căn hộ của Tư Bá Hành thực ra không lớn lắm, khoảng 150 mét vuông, nhưng đối với một người sống trong căn nhà 50 mét vuông quanh năm như Nhan Nhung Nhung mà nói, nó đã đủ lớn rồi.

Phòng tập thể thao của anh chiếm gian phòng lớn nhất, phòng làm việc chiếm một gian, còn có một gian là phòng ngủ, ngăn tủ ở phòng khách tương đối nhiều, Nhan Nhung Nhung lần lượt mở ra nhìn, lại phát hiện đa số ngăn tủ đều trống không, dấu vết cuộc sống rất nhạt.

Nghĩ đến trình độ mới tinh của phòng bếp lúc trước, vậy thì ngài Tư chắc là rất ít khi nấu ăn.

Cô lấy đồ ăn vặt ra, đặt vào trong một ngăn tủ ba tầng, tầng một đặt một loại đồ ăn, cay, ngọt, chua. Thật ra bây giờ khẩu vị của Nhan Nhung Nhung vẫn chưa thay đổi, nhưng Tư Bá Hành đã chuẩn bị cho cô.

Em sắp xếp xong chưa?

Tư Bá Hành đi tới, đưa cho cô một ly nước ép trái cây tươi.

“Anh phải làm việc một lát, em buồn ngủ thì tắm rửa đi ngủ sớm một chút, không buồn ngủ thì tự mình xem TV đi nha.”

Nhan Nhung Nhung gật đầu.

“Vâng, ngài Tư cứ đi làm việc đi.”

Tư Bá Hành vào phòng làm việc, Nhan Nhung Nhung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngài Tư ở chỗ này, không biết chuyện gì xảy ra, Nhan Nhung Nhung luôn cảm thấy căng thẳng, bây giờ toàn bộ phòng khách chỉ còn lại một mình mình.

Ăn cháo xong, thật ra không đói bụng, nhưng cô vẫn lấy một túi khoai tây chiên từ trong tủ ra, sau đó đi mở TV, nhưng... cô không thấy TV đâu cả.

Cô đi qua cẩn thận quan sát trong chốc lát, thấy TV hình như ở trong tủ, mới cầm lấy điều khiển từ xa loay hoay trong chốc lát, nhưng một hồi lâu TVcũng không lên.

Cô chạy đến giá áo lấy điện thoại từ trong túi áo ra, chuẩn bị điều tra xem phím nào đang hot.

Nhưng lại thấy trên điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Mở ra phát hiện đại đa số đều là ba và em trai Nhan Vũ gọi tới, còn có hai người là bạn thân Tề Duyệt gọi tới.

Mở ứng dụng chat, âm thanh tin nhắn bắt đầu không ngừng vang lên.

Ba và Tiểu Vũ, còn có anh lớn gửi tin nhắn tới, nhưng Nhan Nhung Nhung không lập tức xem, mà là mở voice của Tề Duyệt trước.

“Nhung Nhung, bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Ba cậu gọi điện thoại tìm cậu, có phải cậu ra ngoài chơi không? Mau về nhà đi.”

“Nhung Nhung, cậu về nhà chưa? Sao cậu không nghe điện thoại? Có bị đánh không? Mẹ cậu lại mắng cậu nữa à? Cậu đừng buồn, ngày mai tớ đến chỗ cậu nha.”

"Đã bốn tiếng trôi qua rồi, sao cậu vẫn không nghe điện thoại, rốt cuộc cậu thế nào rồi hả?”

Nghe được giọng nói lo lắng của Tề Duyệt, Nhan Nhung Nhung cúi đầu cắn môi.

Lại mở tin nhắn của ba ra.

“Đừng tức giận với mẹ con, mẹ con khẩu xà tâm phật, con trở về nói xin lỗi với bà ấy là được, mẹ con có bao giờ để bụng qua đêm đâu con?"

“Con mau về đi, hôm nay mẹ con mua sườn, nếu con không về, sườn xào chua ngọt sẽ hết cho mà coi.”

……

“Mau về nhà đi, hôm nay em còn để lại cho chị hai khối thịt sườn đấy, chị không về là em ăn hết cho coi, nếu là anh lớn thì chẳng để lại cho chị đâu, mau về nhà ăn đi này!"