Chương 1: Mình mang thai rồi sao?

“Dì, con, con muốn mua que thử thai”

Tuy cô đã rất cố gắng nói nhỏ lại,nhưng vẫn bị nhiều người nhìn ngó, bởi vì trước mắt mọi người cô gái này tuổi còn rất nhỏ.

Mặt Nhan Nhung Nhung đỏ bừng lên, hai tay cáu chặt lấy cạp quần, cúi đầu không dám nhìn ai.

Nhân viên cửa hàng hiểu ra

“À, con muốn cái này sao?”

Cô nhanh chóng lấy que thử từ trên kệ hàng xuống cho Nhan Nhung Nhung.

Nhan Nhung Nhung đảo mắt nhìn theo món đồ cô muốn, nhỏ giọng hỏi.

“Bao nhiêu tiền thế ạ?”

“Mười tệ”

Cô nhanh chóng móc từ trong túi ra mười tệ đưa cho nhân viên cửa hàng và nhanh chóng xoay người chạy đi, nhân viên cửa hàng hơi do dự, sau đó nhanh đuổi theo cô.

“Cô bé, từ từ đã.”

Nhan Nhung Nhung giật mình quay đầu lại.

“Còn… gì nữa sao ạ?”

Nhân viên cửa hàng phát hiện cô gái này rất xinh đẹp, làn da trắng nõn dường như có thể véo ra nước,đường nét xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt vô cùng trong sáng, xinh đẹp làm người ta không thể rời mắt.

“Con biết dùng cái này như thế nào không?”

Nhan Nhung Nhung mím môi, cô không biết dùng nó như thế nào, nhưng bạn thân cô nói cái này có hướng dẫn

Nhân viên cửa hàng giải thích nhỏ nhẹ cho cô hiểu.

“Bên trong có cốc hứng nướ© ŧıểυ,con vào phòng vệ sinh hứng nướ© ŧıểυ vào đây, sau đó dùng cái que nhúng vào cốc nướ© ŧıểυ không được quá vạch đánh dấu, chờ một lúc sau, nếu hiện lên một vạch đỏ thì không sao, nếu là hai vạch đỏ… Chính là đã có thai.”

Nhan Nhung Nhung xấu hổ, vội vàng cầm lấy hộp que thử.

“Cảm ơn dì.”

Cô nhanh chóng ra khỏi tiệm thuốc, từ trước đến nay chưa bao giờ sợ hãi ánh mắt mọi người xung quanh như lúc này.

Một đường thẳng cứ thế chạy như điên về nhà. Ba mẹ cô mở một cửa hàng bán gà quay, thường hay đi sớm về khuya, lúc này em trai và anh trai cô đi học vẫn chưa về, cho nên trong nhà không có ai.

Nhan Nhung Nhung chạy vào phòng vệ sinh, nhanh chóng lấy hộp que thử thai mở ra dùng, làm theo hướng dẫn của nhân viên cửa hàng đã nói, đầu tiên là hứng nướ© ŧıểυ, sau đó là nhúng que thử thai vào cốc nướ© ŧıểυ không quá vạch đánh dấu.

Toàn bộ quá trình tay cô đều run, cô cắn chặt môi nhìn vào que thử, lúc đầu không có gì, nhưng sau đó nhanh chóng hiện lên màu đỏ.

Nhan Nhung Nhung nín thở, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm, trong lòng cô cầu nguyện, đừng có hai vạch, không được hiện lên hai vạch, cô không thể mang thai được.

Sau khi một vạch đỏ hiện lên, một vạch đỏ khác bắt đầu hiện ra, ngay từ đầu không rõ lắm, sau đó hiện lên càng lúc càng đậm, Nhan Nhung Nhung nhẹ nhàng cắn môi, cô nhắm mắt thầm nghĩ mình rất may mắn, cho nên sẽ không mang thai đâu.

Nhưng mà, sau khi vạch thứ hai bắt đầu xuất hiện, cô mở mắt ra, cảm thấy nhất định là mình đã hoa mắt, cô dụi mắt thật mạnh, phát hiện vạch thứ hai đã đậm lè đậm lét, đậm rõ như vạch đầu tiên vậy.

Thân thể cô mềm nhũn ra, lập tức ngã phịch xuống mặt đất ở phòng vệ sinh, mặt trắng như tờ giấy.

Cô thật sự đã mang thai, sao lại hai vạch, sao lại là hai vạch chứ?

Ngày đó, chỉ là do tâm trạng không tốt nên cô mới uống rượu, thi trượt đại học, ba mẹ nói cô không lên tuyến chính quy, không cho cô đi học, bảo cô đến cửa hàng làm việc, cùng nhau kiếm tiền cho anh trai và em trai đi học.

Cô rất khó chịu, mới đi theo bạn thân đến quán bar uống rượu, đó là lần đầu tiên đến quán bar, ai biết sẽ bị người xấu theo dõi, có một ông chú cứu cô, nhưng sau khi tỉnh lại, lại thấy mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường.

Cô sợ hãi, mặc quần áo vào rồi chạy thật nhanh về nhà, mấy ngày hôm trước đột nhiên cảm thấy buồn nôn, đau đầu chóng mặt, ngay từ đầu còn tưởng bị cảm nắng, uống mấy chai thuốc cảm cũng không có tác dụng gì, bỗng nhiên bạn thân hỏi có phải là cô đang mang thai hay không?

Lúc đó cô ấy chỉ trêu cô thôi, nhưng Nhan Nhung Nhung lại để bụng, cô lặng lẽ mua que thử thai để kiểm tra, ai ngờ lại là sự thật, cô thật sự mang thai.

Nhan Nhung Nhung hoang mang lo sợ, cô không dám tưởng tượng nếu ba mẹ biết cô mang thai là thế nào đây, cô mới vừa 18 tuổi, chắc chắn ba mẹ sẽ đánh chết cô mất.

Vội vã lấy điện thoại trong túi ra xem thử, bây giờ đã sắp 5h chiều, em trai sắp tan học về rồi. Nhìn nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, cô hoảng loạn nhanh chóng bỏ vào một cái túi nhỏ, xác định không để lại chút gì trong nhà vệ sinh, cô mới nhanh chóng ra cửa ném đi.

Mới leo lên tầng 5, chợt nhìn thấy em trai đang cầm chìa khóa mở cửa.

Em trai cũng thấy cô.

“Chị, hôm nay chị ra ngoài hả?”

Trong lòng Nhan Nhung Nhung căng thẳng.

“Ừm, chị ra ngoài đi chơi với bạn ấy mà.”

Nhan Vũ mở cửa, lại không thấy Nhan Nhung Nhung đi theo vào, mới quay đầu lại nhìn cô.

“Chị à, chị còn muốn đi đâu hả?”

Nhan Nhung Nhung chạy nhanh vào nhà.

“Không phải, chị đi nấu cơm thôi, tại ba mẹ cũng sắp về rồi.”

Nhìn Nhan Nhung Nhung vội vội vàng vàng chạy ra ban công nấu cơm, Nhan Vũ hơi nghi hoặc, cậu cảm giác hôm nay chị hai cậu hình như hơi là lạ.

Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của cậu là học tập, cũng không hỏi nhiều, đeo cặp sách đi thẳng vào phòng ngủ nhỏ của mình.

Nhà họ Nhan là người nơi khác chuyển đến, hơn hai mươi năm trước, Nhan Giang Hà và Lâm Hân vừa kết hôn đã tới kinh đô dốc sức làm việc, lúc đầu làm công việc chuyển gạch khiêng xi măng cho công trường người ta, ở tầng hầm ngầm, sau đó cũng làm qua rất nhiều công việc khác, cuối cùng mở một cửa hàng gà quay.

Bởi vì mùi vị ngon, làm ăn không có trở ngại, lúc sinh Nhan Vũ xong, cuối cùng hai vợ chồng tích góp đủ tiền mua một căn nhà hơn năm mươi mét vuông ở khu thành cũ.

Kinh đô tấc đất tấc vàng, cho dù là tiểu khu cũ kỹ, nhà ở cũng không rẻ, căn nhà này tổng cộng chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một vệ sinh, một phòng bếp, chỗ rất nhỏ, nhưng bởi vì khi đó anh cả Nhan Thần đã lên cấp hai, ba mẹ mới dùng phòng bếp cải tạo thành một phòng ngủ nhỏ, sau đó đó chính là phòng của Nhan Thần và Nhan Vũ.

Mà Nhan Nhung Nhung đến nay đều vẫn chưa phòng riêng, ba mẹ đặt cho cô một cái giường nhỏ một mét hai ở phòng khách, cô vẫn luôn ngủ ở trên đó.

Hơn bảy giờ tối, ba mẹ mới về nhà, sau khi rửa tay, cả nhà ngồi quây quần xung quanh chiếc bàn nhỏ chật chội ăn cơm.

“Ngày mai con đến cửa hàng làm công việc giao hàng đi, hôm nay ba con vừa nhận đơn ở một khách sạn lớn, sau này là do con đi giao hết đấy.”

Nhan Nhung Nhung ngẩng đầu nhìn mẹ Lâm Hân, nhỏ giọng thương lượng.

“Mẹ, cho con thêm vài ngày nữa được không? Con muốn đi chơi với các bạn thêm vài ngày nữa.”

Lâm Hân nhướng mày.

“Người ta thi đậu đại học mới tụ tập khoe khoang, còn con khoa chính quy còn không lết vào nổi mà đòi đi chơi bời tụ tập cái gì hả?”

Vành mắt Nhan Nhung Nhung đỏ lên, nhưng bây giờ cô đang mang thai, đi giao hàng là phải chuyển đồ, đứa bé sẽ…

Đúng vậy, đứa bé này là một tai nạn, hơn nữa mình thật sự không có năng lực nuôi nấng nó, mà cô lại càng không dám nói cho ba mẹ biết chuyện của đứa bé, cũng không có dũng khí để đối mặt với chuyện này.

Nếu chuyển đồ nặng, có phải cô sẽ bị sảy thai không, cô theo bản năng cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, áy náy.

Cô sụt sịt, nghẹn ngào nói.

“Vâng, vậy để con đi.”

Sáng hôm sau, cô đã bị Lâm Hân gọi dậy, rửa mặt xong, chưa kịp ăn sáng đã phải cùng ba mẹ đến tiệm sớm để làm việc.