Chương 92

Diệp Tri Thu hài lòng đi rồi, Lâm Hình Tố , Hà K vừa đi liền biết giải thi đấu chuẩn bị bắt đầu rồi. Nhanh chóng dừng chơi lại, Bạch Lăng Phi cũng yên vị trên chỗ ngồi sau khi nói chuyện với bằng hữu. Bọn họ để đại thúc ngồi ở giữa , che chở hắn để ngừa điều bất ngờ.

Chỉ chốc lát, trên đài đèn huỳnh quang cùng màn ảnh lớn sáng rực. Hai người chủ trì từ phía sau đài tao nhã tiêu sái bước lên.

"Chào mọi người, hôm nay là giải thi đấu đàn tỳ bà lần thứ 10 , ~~~~~~~~~."

Nghìn bài một điệu phần mở màn. Bọn tiểu lang nghe đến ong hết cả tai. Đại thúc thế nhưng say sưa nhìn không dời mắt khỏi khán đài.

"Hiện tại chúng ta đến với màn mở đầu của người dự thi — — Lý Mộc Di tuyển thủ. Với khúc 《 Chiêu Quân Xuất Tắc 》. Diễn viên ****, vị kế tiếp tuyển thủ làm chuẩn bị."

Đại thúc vừa nghe tên Lý Mộc Di, nhanh chóng vỗ tay. Đại thúc kích động dùng sức vỗ tay. Hai bên tứ lang cười lạnh một tiếng tay đâm chọc bàn, tẻ nhạt nhìn trên đài.

"Các ngươi nhanh vỗ tay a!" Đại thúc giục bốn người."Hảo hảo!" Bốn người qua loa động động tay một chút tiếng vang cũng chẳng có.

Trên đài màn hình đổi thành một bức tranh phong cảnh vùng Tây Vực cổ đại. Có thể đoán được đây là một khúc tỳ bà bi thương vô cùng.

Lý Mộc Di thân mang Cổ Y hán phục, từ giữa sân khấu được đẩy lên cao. Diễn viên múa phụ họa cảnh chia ly bắt đầu diễn, Âm nhạc bi thương như nói ra tất cả những bất đắc dĩ dấu trong lòng. Sau đó tiếng đàn như dồn dập oán hận sục sôi, nói ra những bất mãn của cuộc sống. Diễn người ra sức, đạn người để tâm. . Ở ngăn ngắn trong vòng năm phút. Đem câu chuyện《 Chiêu Quân Xuất Tắc 》 này trách trời thương dân biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, "dẫn nhân nhập thắng" (làm người say mê) . Lang chúng đều thán phục Lý Mộc Di ở phương diện này tài hoa.

Cuối cùng ban giám khảo đánh giá phần biểu diễn với 9,8 điểm. Nàng được cộng thêm điểm vì màn mở đầu xuất sắc.

Tiếp đến người thứ 2,3 đều lần lượt biểu diễn nhưng không mang lại được tiếng hô, ủng hộ như Lý Mộc Di.

Đến phiên Diệp Tri Thu ra sân. Đại thúc kích động đứng lên xem.

"Sau đây là phần biểu diễn của tuyển thủ là Diệp Tri Thu, hắn diễn tấu khúc lại ca khúc của người đứng đầu bảng xếp hạng nhạc lãng mạn Nhật Bản 《 Phong Lâm Hỏa Sơn ~ tháng 冴ゆ đêm ~》, đây là thủ khúc kinh điển 3 lần đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc, vị tuyển thủ này muốn dùng đàn tỳ bà của Trung Quốc diễn tấu. Hiệu quả làm sao, chúng ta mỏi mắt mong chờ." ( này thủ khúc ra sao ta cũng không biết, internet tùy tiện tra, coi như hắn êm tai đi. )

Trong lúc tất cả mọi người đang chìm dắm trong tiếng nhạc không biết sao tiếng nhạc đột nhiên biến thành sống động với nhạc đệm Rock and roll. Trên đài dưới đài tất cả xôn xao, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Lăng Phi ngời dưới nở một nụ cười lạnh. Không cần hỏi đây chính là Bạch Lăng Phi giở trò quỷ. Hắn chính là muốn nhìn Diệp Tri Thu xấu mặt. Đại thúc cũng nhìn ra xảy ra vấn đề, nhanh chóng cầm lấy cánh tay Hà Kì ngồi bên lắc lắc.

."Làm sao vậy? Là phạm sai lầm sao? Tại sao lại như vậy. Tri Thu làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?" Diệp Tri Thu ở trên đài đúng là tự nhiên tự nhiên, đại thúc ở dưới đài sốt ruột đến ngồi không yên. Hà Kì đè lại đại thúc ngời yên vị, làm như an ủi đồng thời như là cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Hắn lợi hại như vậy, mình nhất định sẽ giải quyết."

Người chủ trì cũng không hiểu rõ trên đài là xảy ra việc gì. Không biết làm sao dàn xếp được cục bộ. Diệp Tri Thu nhìn xuống dưới đài chỗ bọn sói bên cạnh đại thúc, liền biết là bọn họ đang giở trò. Có điều nhìn thấy đại thúc lo lắng cho mình như vậy cũng thật đáng. Hai mắt giao nhau đại thúc gật đầu một cái như là an ủi hắn. Vậy thì cứ làm theo đi. Sau đó đứng lên"Xoạt" một hồi xé toang áo khoác, biểu diễn Rock and roll nhanh chóng lật bài 《 Vạn Mã Bôn Đằng 》, hơn nữa một bên nhanh chóng gẩy đàn một bên nhảy một cách mạnh mẽ. Lúc đầu bởi vì thời gian cấp bách , Diệp Tri Thu cởi âu phục lúc đầu ra , ở bên trong phòng chờ chỉ khoác áo kimônô bên ngoài áo sơ mi. Lúc này anh cởi luôn áo kimono ra.

Trên đài một phần trình diễ xé áo vô cùng thuần thục được diễn ra, phia dưới khán giả sững sờ mấy giây sau, lập tức bùng nổ ra tiếng vỗ tay như sấm. Vũ đạo mạnh mẽ kết hợp với thứ âm nhạc đặc biệt làm lòng người phấn chấn, tất cả khán giả đều nhốn nháo. Theo Diệp Tri Thu tiết tấu vỗ tay. Liền ngay cả ban giám khảo đều vô cùng thích thú ánh mắt như dán vào người trên đài.

Đợi đến khúc nhạc kết thúc, dưới đài khán giả lại có người muốn chạy lên đài cùng Diệp Tri Thu ôm ấp. Bị các nhân viên an ninh phía dưới chặn lại Tất cả mọi người ở đây đều cơ hồ hô lớn: "Diệp Tri Thu! Diệp Tri Thu!" Tình cảnh cơ hồ mất khống chế. Mà Diệp Tri Thu chỉ là lạnh lùng liếc một cái dưới đài, hướng về phía tứ tiểu lang khıêυ khí©h nhíu nhíu mày. Trực tiếp hướng đi xuống hậu đài. Người chủ trì bị nhân viên bên cạnh lay tỉnh mới hoàn hồn.

"Vừa nãy người biểu diễn thực sự là thật lợi hại. Xin hỏi ban giám khảo đánh giá là bao nhiêu điểm? A! Vô cùng! Cảm tạ ban giám khảo chấm điểm công bằng hết sức! Trước mắt được trọn vẹn điểm tối đa. Hoàn toàn xứng đáng là quán quân. "

Diệp Tri Thu ở phía sau đài thay lại âu phục, mang theo mắt kính trở lại chỗ ngồi dưới đài.

Đại thúc kích động ôm lấy hắn: "Tri Thu, ngươi giỏi quá! Thật lợi hại, ngươi là được điểm tối đa a!" Tràn ngập tình tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được.

Diệp Tri Thu sủng nịnh sờ sờ đầu của hắn, "Kỳ thực bắt đầu này thủ khúc là gảy tặng cho ngươi. Không biết nhờ người nào phá rối." Nói qua liếc một cái bọn sói con ngồi bên cạnh.

Bốn người thấy đại thúc chủ động ôm lấy Diệp Tri Thu tức giận nhanh chóng bùng bên, phá hư người này không được còn tạo cơ hội để hắn khoe khoang, khốn nạn. Bạch Lăng Phi là tức giận đến không nói được, trộm gà không xong còn mất nắm gạo.