Chương 7

"Thiếu gia, đây là tư liệu ngài muốn." Tại gian văn phòng xa hoa, một thiếu niên tuấn mỹ chân vắt chéo tiếp nhận tư liệu. "Tề Thiên Liệt, quê ở thôn Tiên Cảnh, 32 tuổi...." Người này chính là Hà Kỳ, đại thúc cẩn thận đó, con sói thứ nhất hành động.

"Tiểu Thất, chuẩn bị cho ta mấy bộ quần áo bình dân, một cái xe đạp. Ta muốn đi ra ngoài, trong thời gian này việc nhỏ thì đừng có gọi, để mấy lão giám đốc cổ hủ kia giải quyết. Chuyện quan trọng thì gọi điện, không cần đi tìm ta."

"Thiếu gia, ngài định làm gì?"

"Đi gặp một người, đến bệnh viện Lâm thị sắp xếp cho ta một phần công việc. Khoa Trung y, cậu biết đấy...."

"Vâng, thiếu gia."

Đồng chí Hà Kỳ thật sự là nhọc lòng a, còn không biết con đường phía trước còn dài vô tận cùng biết bao gian truân. Đại thúc bên này từ khi tìm được công việc, liền toàn tâm vùi đầu vào nó, cơ hồ mỗi ngày đều ở lại văn phòng. Trước kia vẫn nghĩ y thuật mình rất tốt, nhưng so sánh với những tiền bối kia thật sự là xấu hổ muốn chết. Rất nhiều thứ nghe không hiểu, cho nên đại thúc lúc tan tầm đều đến thư viện tìm đọc tư liệu.

Hôm nay Hà Kỳ đến khoa Trung y đi làm. "Xin chào, còn nhớ tôi không?" Hắn vừa vào cửa đã tìm được đại thúc đang miệt mài không biết khổ làm cái gì ở trong góc. Cao hứng bừng bừng đến gần.

"Cậu là....?" Trí nhớ đại thúc không phải để trưng cho đẹp, đã sớm đem hắn quên lên chín tầng mây, nhìn cậu trai tuấn mỹ đến chói mắt phía trước, chỉ cảm thấy quen quen còn những thứ khác đều không nhớ rõ. Ở chỗ này, hình như ngoại trừ mấy người đồng nghiệp cũng không có bạn bè gì khác.

"Tôi là Hà Kỳ a! Đại thúc không nhớ sao?" Hà Kỳ tức giận. Đại thúc này dám quên hắn, xem về sau tôi trừng trị anh như thế nào đi.

"Chúng ta biết nhau? Hình như đã gặp qua ở đâu đó." Sờ sờ cái ót trầm tư một hồi, Hà Kỳ nhìn chằm chằm y, cõi lòng đầy hi vọng, rốt cuộc, "A! Cậu là người thôn Tiên Cảnh à!" Hà Kỳ mặt hắc tuyến, thôi vậy đi! Dù sao lần gặp gỡ đầu tiên cũng không vui vẻ gì, cho phép anh quên cái này, "Không phải, quên đi. Tôi nhận nhầm, anh gọi tôi là Hà Kỳ." Vươn tay phải. "Xin chào, Tề Thiên Liệt." Bắt tay phải.

Bước đầu tiên, thuận lợi hoàn thành. Chính nhờ cái gọi là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. (nguyên văn: gần quan được ban lộc)

Vì muốn để lại trong lòng đại thúc một ấn tượng tốt, ngày ngày đều đi làm thật sớm, thu dọn văn phòng, đổ đầy ắp phích nước nóng, nghiễm nhiên một bộ dáng thanh niên chủ nghĩa xã hội khoa học có chí hướng. Thực tế chứng minh, tình yêu ấy à! Quá con mẹ nó dày vò người! Đáng buồn ở chỗ không có nhận ra đó là tình yêu, còn cho rằng đang chơi một trò chơi thực thú vị. Mọi ngày như một ngày, đều có một đống quà tặng trên bàn làm việc của đại thúc, chính là của những người ái mộ tặng. "Tức chết, tức chết mất. Đi đâu cũng quyến rũ người khác." Đem toàn bộ những món quà kia nhét vào thùng rác. Dọn dẹp văn phòng xong liền ngồi chơi trước bàn làm việc đợi đại thúc đến. Thật đúng là cái đồ chỉ thích đi săm soi người khác, không có nhìn lại chính bản thân mình,không phải cũng được rất nhiều quà sao, có điều không nhiều bằng đại thúc, hơn nữa còn là tặng giấu tên. Mặt hắn không khác gì cái núi băng, chẳng ai dám chọc lung tung, chỉ sợ ngày nào đó tuyết lở dọa chết người. Cũng chỉ có đại thúc cùng mấy đồng nghiệp lâu năm nói chuyện với hắn.

Đợi thật lâu [kỳ thật là do ai đấy sống một ngày như một năm] đại thúcrốt cuộc chậm rãi bước đến.

"Thật sớm a! Tiểu Kỳ." Vốn cho mình là người đầu tiên đi làm không nghĩ tới có người còn chăm chỉ hơn. Hậu sinh khả úy a!! (đại ý là người đi sau ắt hơn kẻ đi trước)

"Thiên, anh đi đâu? Sao muộn như vậy mới đến?" Tức giận tức giận.

"Là cậu tới quá sớm a, không tệ, người trẻ tuổi, có tiền đồ!" Căn bản không có nghe ra ý khác trong lời hắn nói. Còn không biết sống chết khen người ta.

"Thiên, tôi đang hỏi anh đi đâu đấy!" Dám chuyển hướng đề tài, trốn tránh câu hỏi của tôi. Nhất định có vấn đề.

"Muộn rồi a? Tôi đến sớm hơn một giờ mà. Những người khác không phải còn chưa tới sao?" Nam nhân thực ủy khuất, trước kia chưa từng có ai mắng y, cũng không ai dám càn rỡ trước mặt y, tại sao đương nhiên ykhông biết. Những người từng có hành động khác thường với y cũng không có rời khỏi phòng này. Tôi biết khả năng của mình chưa đủ, chỉ có thể dành thật nhiều thời gian đến làm việc cùng học tập. Nhưng sao cậu lại trách tôi? Lệ đảo quanh hốc mắt không dám rơi xuống. Hà Kỳ thấy bộ dạng ủy khuất của đại thúc không khỏi đau lòng, nhưng ngoài đau lòng ra còn có một loại cảm giác muốn hung hăng chà đạp. Cưỡng chế du͙© vọиɠ trong lòng. Nhìn đồng hồ quả thực vẫn còn rất sớm. Bị sao thế này, tự nhiên lại không bình thường như vậy, tự vỗ đầu mình, nhu hòa nói với đại thúc: "Thực xin lỗi, tôi nhìn nhầm giờ. Anh ăn sáng chưa? Tôi mời."

Đại thúc nhìn hắn như vậy trái lại thấy ngượng ngùng, "Không có việc gì, tôi ăn rồi." Sau đó liền ngây ngốc cười, đem những thứ không thoải mái vừa rồi quên không còn một mảnh.

Thật đáng yêu a! Hà Kỳ nhìn đến choáng váng, trực tiếp nhìn chằm chằm y. Đại thúc nghi hoặc vẫy vẫy trước mặt hắn. Làm ánh mắt hắn trở lại. Hà Kỳ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười khó hiểu. Bắt tay đại thúc bước ra ngoài: "Tôi đói rồi! Đại thúc cùng tôi đi ăn đi."

"Sắp đến giờ làm rồi, cậu đi một mình đi, tôi không đi." Đại thúc giãy dụa rút tay về. Hà Kỳ sao có thể buông tha y, một phen kéo y, ôm vào ngực đi ra cửa. "Rất nhanh thôi, sẽ không làm lỡ công việc." Đại thúc không lay chuyển được hắn đành phải đi theo.

Về sau Hà Kỳ mỗi ngày kề cận đại thúc, những người khác không thể lại gần. Mọi người cũng chỉ nghĩ đại thúc tính tình tốt, không có để ý. Đại thúc cũng coi hắn như em trai, dù sao cuộc sống nơi đây vẫn chưa quen, có một bằng hữu, đẹp trai như vậy, lại thực giỏi giang, chiếu cố y trăm điều. Hà Kỳ liền thành bằng hữu tốt nhất của đại thúc, đối với hắn thực tín nhiệm cũng như ỷ lại.