Chương 68

Chương 68

Diệp Tri Thu lái xe.Đại thúc cùng LIễu Vĩnh Nhạc ngồi ghế sau. Mang theo ít đồ dùng,rồi từ khu nhà trọ rời đi.

Làng du lịch là do đại ca của Liễu Vĩnh Nhạc đã dùng vài tỉ xây dựng. Xa hoa,lộng lẫy ,xa xỉ là những từ ám chỉ nơi đây.Bên trong có khách sạn cao cấp cùng bể bơi cực lớn.Điều đặc biệt nhất của nơi này là có một diện tích rừng nhiệt đới nhân tạo vô cùng lớn .Nơi này là phương bắc ,cây cối nhiệt đới không dễ sống.Vì lẽ đó Liễu Tinh Túc đã phái người trồng một loạt cây kiều mộc cùng cây dừa cao to giả làm rừng mưa nhiệt đới bên trong rừng với tỉ lệ 1:1 có chiều cao mô phỏng theo bản thiết kế một cách chặt chẽ. Trừ khi đó là những người có chuyên môn, những người khác chỉ nhìn bằng mắt thường ,sẽ không phát hiện những cây này là giả. Đương nhiên trên mặt đất những hoa cỏ sinh trưởng ở phương bắc vẫn là cây thật.

Ba người Liễu Vĩnh Nhạc dự định đi vào bên trong rừng mưa thám hiểm.

Đại thúc từ cửa rừng mưa lấy năm cái rổ.Chính là hắn lấy 1.Liễu Vĩnh Nhạc Cùng Diệp Tri Thu mỗi người kêu hai.Đi theo sau đại thúc làm người hầu.

Vào cửa hướng về bên phải đi thẳng hai km có một bản đồ hướng dẫn. Đại thúc nhìn bản vẽ trước mặt xem chỉ dẫn.Nói này thật sự có rừng mưa như giới thiệu a.Cây cối rắc rối, phức tạp.Không có đường chính .Chỉ có những nơi đặc biệt mới có đường cái, cung cấp cho du khách sử dụng lúc khẩn cấp. Đại thúc không muốn đi đường cái,như vậy thật không thú vị. Vì lẽ đó hắn quyết định mang theo Liễu cùng Diệp thám hiểm ,chính mình đi tìm cây dừa.

"Cẩn thận dưới chân." Diệp Tri Thu quan tâm nhắc nhở.

Liễu VĨnh Nhạc đối với đại thúc nở nụ cười bí ẩn.Tay vịn lỗ tai ,đối với tai nghe siêu nhỏ nói: " Lương thúc,đem pho tượng chim hải âu của chúng ta lần trước đem về đặt ở phía Nam chếch về hướng tây 35 độ ."

"Thiếu gia.Các người hiện giờ đã đi lệch so với đường chính rất nhiều.Chúng ta không cách nào đem biển chỉ đường dời qua chỗ đó.Đi thêm về phía trước không phải là rừng dừa nữa mà là rừng ca-cao." Ống nói một bên phát ra âm thanh.

"Ta mặc kệ.Ngươi ngay lúc này làm cho ta một cái biển ở đó .Rừng ca-cao hay gì cũng được. Xung quanh đây còn có khách sao?"

"Đã kiểm kê xong xuôi không có ai. Trong rừng cây người bán hàng hay nhân viên quản lý đều rời đi."

"Rất tốt! Thường xuyên quan sát động tĩnh của bọn ta."

"Vâng.thiếu gia."

Đại thúc vừa đi vừa nhìn bản đồ,vòng vo nhiều lần rốt cuộc cũng tìm thấy cái ký hiệu chim hải âu kia. Đại thúc hưng phấn chỉ vào nó tự hào nói :

"Đúng vậy a! Đúng vậy a! Thiên của chúng ta thật thông minh !" Liễu Vĩnh Nhạc chân chó cười cười. Hai mấy người hiệu suất làm việc đúng là cao a !

"Nịnh hót !" Diệp Tri Thu lạnh lùng trào phúng nhìn Liễu Vĩnh Nhạc .

"Cái gì ? Ngươi nói ai nịnh hót? '' Liễu Vĩnh Nhạc nổi giận đùng đùng trừng mắt Diệp Tri Thu.

"Ngươi mới là tên nịnh hót, cả nhà ngươi đều là nịnh hót!"

"Ngu xuẩn !" Diệp Tri Thu ném cho hắn một câu rồi không thèm để ý đến hắn nữa.Đuổi theo đại thúc đang hưng phấn đang tiếp tục đi về phía trước.

"Hừ! Đồ rắm thối !" Phải tìm cơ hội tách cái đồ chán ghét này ra .Liễu Vĩnh Nhạc nghĩ như vậy.

''Thơm quá a! '' Đại thúc nuốt nước miếng chỉ chực chảy ra. Tăng tốc hướng mùi hương phát ra, nhưng những cành cây thật đáng ghét. Quất mặt rất ngứa. Đẩy ra tâng tầng lá cây. Mặc kệ ngứa rát đi về phía trước ,rốt cục sau mấy chục mét lộ trình cũng tìm thấy một mảng rừng ca-cao.

Đại thúc nhìn thấy trên cây treo đầy những quả ca-cao . Lỗ mũi tập trung dùng sức ngửi ngửi .

"Với không tới ! Với không tới a!"

"Ta với cho." Diệp Tri Thu đi lên trước một bước nhảy lên liền đem về mấy quả ca-cao ,ném vào trong rổ của đại thúc.

Liễu Vĩnh Nhạc từ cửa hàng bán đồ tiện lợi lấy ra một cái thang liền leo lên cây.Hái được mấy quả chín rucj ném xuống cho đại thúc.

"Thiên,đỡ lấy."

"Ngươi phải cẩn thận a!" Đại thúc lo lắng nhìn Liễu Vĩnh Nhạc ,hắn là bị chứng sợ độ cao a.Không muốn Nhạc bị té xuống.

"Không có chuyện gì." Liễu Vĩnh Nhạc tuy không bằng Diệp Tri Thu nhưng công phu hai bọn họ cũng đều tốt a. Thế nhưng bình thường cũng là có rèn luyện cơ thể .Vì lẽ đó nên leo trèo trên cây cũng không làm khó được cậu. Từ cây này đến cây kia,đem quả có thể ăn được tất cả hái xuống.

"Được rồi,được rồi,quá nhiều đi ." Đại thúc vội vàng tìm những quả rơi trên mặt đất.Cánh rừng này là thật xui xẻo. Thật vất vả một thời gian dài mới có chút trái,giờ bị lIễu Vĩnh Nhạc làm lãng phí hái hết xuống.