Chương 44

Chương 44

"Được rồi, tôi nói xong rồi. Tôi với anh tôi sẽ ngủ phòng của Hà Kỳ, còn lại ba người các anh làm sao thì làm. Tôi mệt rồi, bận bịu cả một ngày. Không được quấy rầy bộn tôi."

"Không được!" Ba tên đứng phắt dậy, nam nữ sao có thể ngủ chung một giường. Em gái ruột cũng không được!

"Sao không được!? Tôi là em gái của anh trai tôi, sao lại không được?" Trừng mắt, ba tên sợ đến nỗi rụt cổ lại, không dám nói lời nào. Hôm nay thật sự rất mệt. Trừng mắt thôi cũng đã hao tổn bao nhiêu năng lượng.

Ba tên khϊếp đảm không dám lắm miệng nữa. Đi đến bên người anh trai. Sờ sờ mông đại thúc. "Còn đau không?" Không có tiếng trả lời, thì ra đã ngủ rồi. Vuốt khuôn mặt ngủ say của đại thúc . Nhớ lại mấy năm sống nương tựa lẫn nhau chịu bao khổ cực đắng cay, trong lòng không khỏi bi thương. "Quyết định lần này không biết là đúng hay sai. Anh à, em gái hiện tại không có khả năng giữ anh ở bên người. Chỉ có thể tạm thời để ba người kia bảo hộ anh. Anh trai, em thề sẽ cho anh một gia đình hạnh phúc, tin tưởng em, anh à."

Tìm được phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một phen. Thật thoải mái, bò lên giường ôm anh trai thư thư phục phục* thϊếp đi. Trong phòng thật hài hòa. Ngoài phòng thì sắp nổ rồi. "Dựa vào cái gì mà cô ta có thể chung một cái chăn với Thiên Thiên chứ. Tôi lại không thể." May mà cái tường cách âm, nếu không kiểu gì cũng bị ăn đập lần nữa. Khoản nợ này bọn hắn sẽ nhớ kỹ. Tức thì tức, nhưng vẫn còn một vấn đề cần giải quyết: ngủ. Ai cũng không muốn rời khỏi nhà đại thúc, Liễu Vĩnh Nhạc có phòng của mình nên không cần lo lắng. Còn lại Hà Kỳ với Lâm Hình Tố ở bên ngoài tranh giành giường đại thúc.

(*thư phục = thoái mái, vì thế 'thư thư phục phục' có thể hiểu là 'thoải thoải mái mái' :v)

"Tôi cho cậu 1000 vạn. Đêm nay tôi ngủ đây." Hà Kỳ nói với Lâm Hình Tố.

"Tôi cho cậu 2000 vạn. Đêm nay tôi ngủ đây." Lâm Hình Tố không chịu yếu thế. Hai người không ai nhịn ai. Tranh đến chấp đi. Liễu Vĩnh Nhạc đành phải ra mặt hòa giải. Dù sao Hà Kỳ là chiến hữu. Còn về sau thế nào thì đợi đến lúc đó rồi nói.

"Lão Hà, cậu ngủ trên ghế sofa phòng tôi đi. Dennis, hời cho anh, được ngủ giường đại thúc. Có điều trời nóng như vậy. Ở đây cũng không có điều hòa. Còn có muỗi nữa. Tự giải quyết cho tốt. Thể nghiệm thể nghiệm khoảng thời gian Thiên Thiên trải qua trước kia a." Liễu Vĩnh Nhạc nói.

"Đa tạ. Trong phòng đều tràn ngập hương vị của Thiên Thiên. Tôi rất thích." Lâm Hình Tố vẻ mặt thỏa mãn.

"Hừ! cần Q." Hà Kỳ vứt lại một câu rồi quay người theo Liễu Vĩnh Nhạc vào phòng, cũng hưng hăng đóng cửa lại, không cho một chút hơi lạnh nào bay ra. Nhìn quanh toàn bộ phòng, cái phòng này bố trí thật ấm áp. Hệt như phòng của tiểu vương tử ©υиɠ đình phương Tây. Liễu Vĩnh Nhạc cũng không giống Hà Kỳ. Vẫn còn một chút tính trẻ con chưa 'bay mất'.

(*câu nói trên của Hà Kỳ là nguyên tác đấy .-. Đừng hỏi, bạn cũng chả hiểu đâu :v Cứ coi đó là một câu mang nghĩa trào phúng nào đấy nha :v)

"Lão Hà. Đừng để cho Dennis Lâm xây phòng." Liễu Vĩnh Nhạc đột nhiên nói một câu.

"Còn cần cậu nhắc sao. Tôi đương nhiên biết. Việc này tôi sẽ phân phó A Khánh tự mình đi xử lý. Phong Hoa độc quyền trong giới kiến trúc. Nếu tôi không nhận xây cho hắn thì cũng chẳng ai dám nhận."

"Tốt. Tôi ngủ đây. Theo dõi cả ngày rồi. Mệt quá. Giờ mà có đại mỹ nữ làm đệm thì thật tốt a. Rất thoải mái a. Thật muốn bộ ngực sữa của Mạc Kỳ Doanh a." Còn nói xong đã bị Hà Kỳ ném cái gối lên đầu.

"Cậu kiềm chế (thu liễm) một chút. Tìm nữ nhân thì về nhà tìm đi."

"Làm gì vậy! Muốn cũng không được muốn sao? Đại thúc lại không được chạm! Chỉ có thể muốn người khác a. Hơn nữa cậu không phải không biết rõ, tôi buối tối không ôm nữ nhân không ngủ được."

"Chịu đựng đi, đây mới chỉ là bắt đầu. Về sau mỗi ngày đều sẽ như vậy. Cậu muốn bị 'nữ bạo lực' đá đi thì cứ ra ngoài tìm nữ nhân. Được rồi, mau ngủ. Bộ ngày mai cậu không phải đến trường sao. Mai nhớ đưa 'nữ bạo lực' đến trường. Làm tốt quan hệ. Như vậy mới có thể có lợi với cậu."

"Đúng vậy! Khổ a!!!!!"

Lâm Hình Tố một mình ngủ trên giường đại thúc. Nằm trên giường có mùi đại thúc. Gối lên gối có mùi đại thúc. Ngửi mùi đại thúc. Hạnh phúc thϊếp đi. Trong phòng rất nóng, thực buồn bực. Thì ra trước kia Thiên Thiên trước kia phải ngủ trong loại phòng này. Ngày mai nói Thụy Đức sửa lại chỗ này một chút.

Coi như là hòa hòa thuận thuận ngủ đến ngày hôm sau. Đại thúc tỉnh lại, nhìn căn phòng lạ lẫm. Hôm qua quá mệt mỏi, sáng ngủ dậy thực mơ hồ, nhất thời không nhớ ra đây là phòng trong nhà mình. Lắp bắp kinh hãi, "Đây là nhà của ai? Mình tự tiện xông vào nhà dân rồi. A! Còn ngủ một đêm!" Phía dưới chăn có người, là ai? Mình tối hôm qua mất kiểm soát. Nhìn thân hình có vẻ là nữ nhân, là ai? Mình phải chịu trách nhiệm sao? Tim vọt lên đến họng rồi. Nơm nớp lo sợ xốc chăn lên. Một cái lưng trần trắng màu tuyết xuất hiện trước mặt đại thúc. (:v)

"A!" Đại thúc giật mình kêu to, cũng ngã xuống đất. Ba tên kia vốn đã ở ngoài sửa soạn xong. Đợi đại thúc dậy dùng cơm. Vừa nghe tiếng đại thúc kêu sợ hãi liền nhanh chóng xông đến.

"Làm sao vậy?"

Đại thúc nhìn ba người xông tới. Nhanh chóng từ mặt đất đứng lên. Bổ nhào lên người nữ nhân kia. Dùng thân thể che trên cô, "Các cậu ra ngoài hết đi!" Đại thúc sốt ruột hô to với bọn họ. Hóa ra nữ nhân dưới chăn kia là Tiểu Tuyết. Đại thúc căng thẳng nhìn không nhận ra là lưng Tiểu Tuyết. Sợ hãi kêu một tiếng, khiến Tiểu Tuyết đang ngủ say bừng tỉnh Nghĩ rằng anh trai xảy ra chuyện, mặc kệ trên người không có quần áo ngồi dậy tìm đại thúc. Vừa lúc ba người Lâm Hà Liễu xông đến. Chứng kiến Tiểu Tuyết một màn hương diễm. Đây rõ ràng là Tiểu Tuyết a! Đại thúc lập tức tỉnh áo lại, bổ nhào lên người Tiểu Tuyết, che cho cô. Cũng hô to với ba nam nhân kia để bọn hắn đi ra. Ba tên chưa thấy đại thúc như thế này bao giờ, cuống cuồng lung túng như thế, nhất thời không phản ứng kịp. Hơn nữa bình thường quen nhìn nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nên cũng không thấy ra đại thúc là vì Tiểu Tuyết mà lung túng. Đại thúc làm sao vậy. Sắp khóc rồi, có phải sinh bệnh rồi hay không. Còn định lại gần xem đại thúc thế nào.

"Mấy cậu mau đi ra ngoài!" Đại thúc rớt lệ tới nơi rồi. Ba người này làm sao vậy? Không thấy Tiểu Tuyết không có mặc quần áo sao?