Chương 30

Lý Mộc Di kéo đại thúc ra khỏi phòng thử đồ. Tiểu Tuyết cười hì hì nghênh đón. "Thế nào? Có hợp không?"

"Hợp!"

"Anh đi tính tiền đi, chúng ta mua." Nhìn mặt anh trai hồng hồng, liền đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Ai bảo anh một mực không thông suốt, đành phải dùng biện pháp mạnh. Trước kia chị Lưu nhà bên nhiều lần ám chỉ y, y đều không chút động lòng. Kết quả để người ta bị người khác cướp đi. Lần này cũng không thể giẫm lên vết xe đổ được.

"Cảm ơn, Tuyết."

"Chúng ta là ai với ai chứ. Nói vậy là xem em như người ngoài đó."

"Ừ, thời gian không còn sớm. Chúng ta đi chợ mua thức ăn, sắp giữa trưa đến nơi rồi. Chúng ta nhanh lên một chút rồi đi về."

"Được, anh, chúng ta đi." Tiểu Tuyết đẩy anh trai về phía Lý Mộc Di. Đại thúc vừa rồi vì được Lý Mộc Di thổ lộ mà cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn Lý Mộc Di. Thế nên vẫn cúi đầu nhìn giầy. Hai nữ nhân thấy y tựa như phạm phải lỗi, muốn cười lại sợ y khó xử, kìm nén đến nỗi khiến bụng khó chịu. Mua thức ăn xong, liền ngồi lên xe nhanh chóng tới nhà Lý Mộc Di.

Hai người Hà Liễu cũng lái xe đi, nóng nảy về nhà đại thúc. Bọn hắn thề về sau sẽ không cho đại thúc mang một phân tiền. Đến nhà đại thúc, hiệu suất làm việc của bác Quân thật không chê vào đâu được. Vừa mới đến giữa trưa, cạnh phòng nhỏ của đại thúc đã có thêm một gian phòng hình bầu dục, so với phòng đại thúc lớn hơn nhiều. Đến gần xem, hóa ra phòng này không phải làm bằng gạch xi-măng gì đấy, đều làm bằng thủy tinh công nghiệp. Vách tường bên trong được giấy dán tường cao cấp dán thật kín. Vừa đẹp lại vừa chắc chắn. Hơn nữa hiệu quả cách âm của thủy tinh công nghiệp rất tốt. Bởi vì sau phòng đại thúc còn có một phòng khác nên chỉ có thể nối thêm một gian. Cửa ra vào ở mặt tường bên phải phòng đại thúc. Do Liễu Vĩnh Nhạc phân phó muộn cho nên chú Lương vẫn chưa kịp xây. Mới chỉ vẽ được bản thiết kế. Nối thêm một gian bên trái phòng đại thúc. Cửa ra vào là ở mặt tường bên trái phòng đại thúc. Vừa vặn đối xứng với phòng Hà Kỳ. Lấy phòng đại thúc làm trục đối xứng. Từ không trung nhìn xuống, tựa như hồ điệp bị mất hai cánh trước.

(*hồ điệp: con bướm. Để Hán Việt cho hay :D)

"Không tồi, bác Quân. Hiệu suất không tồi." Cao hứng vỗ vai bác Quân.

"Thiếu gia, thời gian gấp gáp, còn chưa sắp xếp đồ đạc bên trong."

"Không có việc gì, sắp xếp trước tối nay là được. Mọi người ở đây đâu? Họ không phản đối sao?" Nhìn khắp xung quanh chỉ thấy công nhân xây dựng, dường như không thấy được người dân nơi này.

"Nơi Tề tiên sinh ở khá hẻo lánh, người dân xung quanh vốn ít. Tôi đã đưa bọn họ một số tiền đáng kể để chuyển đi, cũng tự mình bố trí ổn thỏa cho họ ở Nhã Thanh Tiên Curie của Phong Hoa rồi. Ngõ nhỏ này bây giờ trừ các cậu ra sẽ không có những người khác." Biết thiếu gia hiện tại cảm thấy hứng thú với Tề tiên sinh, vì y tốn vài cái phòng, sẽ không hề lưu tâm. Chỉ là hời cho mấy người kia, một phòng ở Nhã Thanh Tiên tận mấy trăm vạn, không còn cách nào, đây đã là hãng phòng ốc rẻ nhất rồi. Phong Hoa lấy đất đai sở hữu buôn bán là chính, đất đai sở hữu xung quanh buôn bán là phụ, vì vậy rất nhiều phòng ốc. Vả lại bản thân còn một mình lập nên đội ngũ thi công lắp đặt thiết bị, v.v... trải rộng khắp các thành phố lớn trên thế giới. Cho nên lần này nối thêm phòng ở cho Tề tiên sinh mới xử lý nhanh như vậy, công nhân ở đây đều là chọn lựa những đội trưởng từ đội ngũ giỏi nhất của công ty, vật liệu xây dựng cũng là loại tốt nhất. Làm ra phòng ở vừa đẹp lại vừa chắc chắn. Căn phòng này là do kiến trúc sư cao cấp nhất của công ty thiết kế đấy, dường như có chút dao trâu mổ gà (dùng người tài không đúng chỗ). Cũng quá "hẹp hòi" rồi, kiến trúc sư này đã từng có rất nhiều công trình kiến trúc trên thế giới có thể lưu danh vào sử sách, lần này thật sự là có tài mà không phát huy được. Nhưng cũng không dám có lời oán hận, chuyện của thiếu gia, ai dám sơ suất.

"Làm thật tốt."

"Thứ cho tôi ngu dốt, sao cậu không trực tiếp tặng Tề tiên sinh một căn biệt thự. Vì sao còn muốn ở đây cùng chịu khổ."

"Vừa mới khen bác xong. Ta bây giờ là người không có nhà để về. Lấy đâu ra biệt thự. Hơn nữa nếu ta tặng biệt thự cho y ở, không phải nhà của y, y sẽ ở sẽ không được tự nhiên, ảnh hưởng đến chúng ta phát triển tình cảm."

"Đã hiểu, thiếu gia, xong việc chúng tôi sẽ lập tức rời đi. Vậy chuyện phòng ở kia nói thế nào?"

"Tự ta có cách."

"Vâng."

Liễu Vĩnh Nhạc u ám đi tới. "Tối quá cậu ở lại đây, có phải hay không?"

"Đúng vậy."

"Chỉ có một gian phòng, một cái giường, hai người đi ngủ thế nào?"

"Ngủ cùng nhau."

Liễu Vĩnh Nhạc cười âm hiểm: "Ngủ cùng nhau sao? Vậy mà vẫn chưa hôn Thiên Thiên. Là sức hấp dẫn của cậu giảm đi, hay là nói định lực của cậu tăng lên đây."

(*định lực: sức kiềm chế. Kiềm chế cái gì thì chắc ai cũng biết :v)

"Tư tưởng tiểu nhân, cậu cho rằng tôi với cậu giống nhau à. Tôi là người văn minh. Hiểu không?" Cũng không thể nói cho thằng nhóc này tối hôm qua bản thân ..., nhất định sẽ bị thằng này cười đến rụng răng.

"Hôm nay xây thêm cái này, cậu có phải hay không ở chung cùng Thiên Thiên rồi,"

"Đúng vậy."

"Hừ, hiện giờ tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, có phần cùng nhau chia. Nếu không ai cũng không được ăn."

"Tôi cũng trịnh trọng nói cho cậu biết, trước khi có được tâm Thiên Thiên, ai cũng không được chạm Thiên Thiên."

"Suy nghĩ giống tôi, một lời đã định."

"Một lời đã định!"