Chương 25

"Được, một lời đã định, nếu đã cùng phe thì tôi cũng cho cậu biết luôn, điện thoại của đại thúc có hệ thống theo dõi (còn có cái khác nhưng dĩ nhiên còn lâu mới nói cho cậu), bây giờ tôi định đi theo quấy rối bọn họ hẹn hò, có muốn theo hay không."

"Biết ngay cái điện thoại không đơn giản như vậy mà, được, theo dõi bọn họ."

Lý Mộc Di lái xe chở đại thúc đi đón Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết đứng ở cổng trường chờ anh trai. Lấy gương ra soi soi một chút. Từ tối hôm qua tới bây giờ vẫn chưa có ngủ, trước nửa đêm đi quét dọn khu dạy học, ngày trước vì muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút còn một mình một người dọn hết cả tòa nhà. Sau nửa đêm lại giả làm giáo viên nghiên cứu một mình ở trong phòng thí nghiệm, ngồi viết báo cáo. Mãi cho tới lúc khóa cửa. Tắm táp một chút liền đi học, trên lớp, một bên vừa nghe giảng, một bên chép thuê năm phần bài học cho người khác, cho đến ban nãy mới viết xong. Vốn định nghỉ ngơi một lát, nhưng chị Mộc mời, không thể từ chối. Trang điểm đơn giản một chút, che đi quầng thâm dưới mắt, không thể để anh trai nhìn thấy, nếu không y sẽ lo lắng. Chính là có che như thế nào thì cuối cùng vẫn còn chút vết thâm mờ mờ. Không còn cách nào khác, ai bảo bản thân dùng đồ trang điểm rẻ tiền. Quên đi, nếu anh ấy nhìn được thì nói bừa một lý do, dù sao anh trai cũng dễ lừa. Nghĩ tới nghĩ lui, xe Lý Mộc Di đã đến trước mặt rồi.

"Tiểu Tuyết, lại đây, lên xe." Đại thúc ngồi phía sau ló đầu ra gọi Tiểu Tuyết vẫn đang thất thần. Lý Mộc Di cùng lúc hạ cửa xe xuống. "Tuyết, lên xe nào."

"Uhm, anh, chị Mộc." Ngồi vào cạnh đại thúc ở ghế sau, rất tự nhiên nắm lấy tay đại thúc, "Chị Mộc, chúng ta đi đâu vậy?"

"Trước tiên đi dạo phố. Chúng ta mua mấy bộ quần áo cùng rau quả. Trưa nay cha mẹ chị mời hai người ăn cơm."

"Dạ." Tiểu Tuyết tay giữ túi sách. May mà tối hôm qua dốc sức dọn cho xong khu dạy học, sáng nay lấy được mấy trăm đồng tiền công. Còn chưa kịp trả nợ. Chị Mộc đi mua quần áo, anh trai không trả tiền được thì phiền toái. Thế nhưng quần áo của chị Mộc đều là đồ cao cấp, số tiền này sao có thể đủ, trên người anh trai có lẽ cũng không có tiền, làm sao bây giờ? Chau mày, mãi đến khi xe chạy tới vùng ngoại thành. Không nghĩ tới Lý Mộc Di sẽ đưa bọn họ đến một nơi còn bình thường hơn cả cửa hàng bình dân. Chính là một khu chợ ngoài trời. Đi lại bên trong đều là những người dân thông thường. Không nghĩ đến chị Mộc cũng sẽ tới nơi như thế này mua đồ. Trong lúc nghi ngờ, khoảng cách cùng chị Mộc không khỏi được kéo gần lại. Thì ra chị Mộc là một người giản đơn như vậy. Còn tưởng rằng bản thân và chị ấy không phải là người cùng một thế giới.

Lý Mộc Di là người thông minh, biết nếu mình đưa hai người đến loạt cửa hàng Nhạc Ngật, nhất định sẽ khiến họ khó xử. Như vậy sẽ không kéo gần quan hệ được, cũng sẽ khiến người ta có cảm giác "cao không thể với", không ai bì nổi. May mắn trước kia đi tìm kiếm các tác phẩm dân gian có đi qua nơi này, coi như khá quen thuộc, sẽ không bị lộ. Nhìn nét mặt ngờ vực của Tiểu Tuyết, Lý Mộc Di cười cười, nói: "Chị vẫn thường tới những chỗ thế này mua đồ. Đừng thấy mấy thứ kia tiện lợi, rau quả ở đây chính là tươi ngon nhất đấy, so với những món đồ có lớp giữ tươi tại siêu thị ngon hơn rất nhiều. Còn quần áo tuy rằng không phải hàng cao cấp nhưng có mấy gian quần áo không tệ. Vừa đẹp mà chất lượng lại không tồi, kiểu dáng cũng miễn chê."

Nghe xong lời của Lý Mộc Di, Tiểu Tuyết không khỏi nhìn cô nhiều thêm vài lần. Bất luận thế nào, cũng không tìm ra được trên người Lý Mộc Di một chút dáng vẻ của kẻ có tiền ăn nói tùy tiện. Lo lắng trong lòng hoàn toàn tản đi. Chị Mộc là người không tồi, sẽ không bởi vì bọn họ nghèo mà xem thường. Mặt mày rạng rỡ, "Đúng vậy a! Đi, chúng ta dạo một vòng, xem quần áo trước. Anh, đi. Em cầm tay anh, không lại lạc mất." Một nhóm ba người chậm rãi tiến vào cửa hàng.

Liễu Vĩnh Nhạc cùng Hà Kỳ theo đến đây. Xe không vào được, không có cách nào khác đành phải xuống xe. Trời rất nóng, nhìn người người tấp nập phía trong, Liễu Vĩnh Nhạc nhăn mi, "Sao nữ nhân này nghĩ gì mà đưa đại thúc một chỗ như thế chứ. Thật nóng mà! Đại thúc có thể hay không bị say nắng?"

"Tôi làm sao lại không biết nơi này có chợ. Đại điển, là của nhà cậu à? Nóng như vậy sao đại thúc chịu được?"

"Sao có thể là của nhà tôi chứ. Tôi còn lâu mới làm cái chợ bẩn thỉu thế này. Làm sao bây giờ? Theo vào bảo vệ đại thúc bất cứ lúc nào?"

"Còn có thể làm gì? Đi vào thôi! Cậu không thấy ánh mắt nữ nhân kia nhìn đại thúc à. Cô ta nhất định sẽ thừa dịp mọi người chen lấn mà "đυ.ng chạm" đại thúc. Chúng ta phải bảo vệ y. Đi mua mấy viên đá, phòng ngừa đại thúc có thể bị say nắng."

"Uhm." Hai người, một người cầm theo túi đá (mua với giá cắt cổ ở tiệm hải sản lại còn mang theo mùi tôm, đành chịu, ở đây không mua được đá sạch), cố lấy dũng khí, không chút do dự lách vào biển người.

.