Đại thúc một lần nữa xuất hiện tại khu khám bệnh, "suất ca thư viện" nôn nóng chờ đợi đã hơn nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc yên lòng. Đang định chạy ra đuổi theo, Thụy Đức này lại vừa lúc gọi đến. "Thiếu gia, đã điều tra được người nọ rồi."
"Hiệu suất của nhóc con cậu giảm đi rồi đấy!" Giọng điệu rõ ràng không vừa lòng.
"Thực xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận."
"Quên đi, nói."
"Người này tên Tề Thiên Liệt, 32 tuổi. Đang làm ở khoa khám bệnh Trung y trong bệnh viện ta. Được quản lý Vương tiến cử vào. Chưa qua phỏng vấn hồ sơ chính quy, cho nên điều tra lâu hơn một chút."
Thì ra ở khoa Trung y, cái nơi kia ít được quan tâm, bảo sao camera không lắp trong đó. Vào Trung y thực thích hợp với khí chất ôn hòa kia của y. "Rất tốt."
"Còn có một chuyện hết sức đáng ngờ."
"Nói."
"Đại công tử Hà Kỳ tập đoàn Phong Hoa của Hà gia hình như cũng đi làm ở bệnh viện chúng ta. Cùng văn phòng với vị tiên sinh Tề Thiên Liệt này, vào làm ngay sau y vài ngày. Chỉ có điều không dám xác định thân phận của hắn."
"Hà Kỳ là ai?"
"Ngài vừa trở về, không biết thế lực trong nước, tập đoàn Phong Hoa Hà thị, tập đoàn Nhạc Ngật Liễu thị, cùng tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị chúng ta vốn được xưng là Tam đại tập đoàn tài chính, địa vị kinh tế cả trong lẫn ngoài nước đều không thấp. Các lĩnh vực kinh doanh bất đồng. Thực lực ngang nhau. Ngài bây giờ trở về, rất có khả năng về sau sẽ lui tới làm ăn cùng hắn. Mục đích hắn đến bệnh viện chúng ta lần này, không thể biết được. Có nên tiếp tục điều tra không."
"Tốt, nhưng ta cũng đã đại khái đoán được mục đích của hắn. Tốt rồi, không có việc gì." Cúp điện thoại, đại thúc trong màn hình đã không thấy đâu. Quên đi, dù sao đã biết được hành tung của y, không cần gặp mặt lúc này. Hết lần này tới lần khác cầm cái cốc lên xem, trong đầu nhớ lại ánh mắt chấn kinh của đại thúc, thật sự là một đại thúc đáng yêu.
Bên này Lý Mộc Di đã lái xe đưa đại thúc rời đi. Để lại Liễu Vĩnh Nhạc khổ não đằng kia. Lúc này một người đạp xe lái tới chỗ hắn. Thật quen mắt. Nhìn chằm chằm một hồi, Liễu Vĩnh Nhạc suýt nữa bị dọa chết. Người này một thân T-shirt rẻ tiền, quần bò rách rưới, giầy đá bóng hạ giá. Nhưng khuôn mặt thì lại thượng phẩm. Dắt xe đạp đi về phía Liễu Vĩnh Nhạc. "Lão Hà, cậu làm sao vậy? Nghèo rớt mùng tơi. Cho tôi sờ trán cậu xem nào." Hà Kỳ một tay đẩy cái móng vuốt bẩn của Liễu Vĩnh Nhạc ra. Gắt gao nhìn chòng chọc hắn. "Điện thoại là cậu cho đại thúc sao."
"Điện thoại nào?" Liễu Vĩnh Nhạc đề phòng nheo mắt lại, tên này sẽ không biết bí mật điện thoại chứ.
"Trong lòng cậu tự hiểu. Khả năng của đại thúc không thể mua nổi, em gái của y cũng không thể mua được. Cậu đang khıêυ khí©h tôi đấy à? Cậu nên biết đại thúc là con mồi của tôi, tốt nhất là cách xa y một chút. Chúng ta là bằng hữu nên về sau có thể vẫn buôn bán qua lại. Cậu tốt nhất phải biết cái gì nặng cái gì nhẹ." Thông báo cho Liễu Vĩnh Nhạc dưới hình thức cảnh cáo.
"Ồ, như vậy sao! Hình tôi là người đầu tiên biết đại thúc mà, cậu xếp hàng đằng sau đi. Hơn nữa tôi cũng nói cho cậu biết, đại thúc vừa vặn lại là loại hình tôi thích, làm sao bây giờ!" Thực hối hận vì lúc trước không thấy rõ bộ dáng đại thúc. Chỉ trách đại thúc hôm đó ăn mặc như vậy, ai cũng sẽ mặc kệ không nhìn a! Ai có thể biết được đại thúc toàn thân bẩn thỉu tưởng như rất xấu xí đó lại có sức hấp dẫn đến vậy. Nếu không cũng sẽ không khiến thằng cha Hà Kỳ này nhanh chân tới trước như thế.
"Vậy để xem là cậu lợi hai, hay là tôi mạnh hơn." Nói xong liền xoay người vào khu khám bệnh. Liễu Vĩnh Nhạc thong thả nhàn nhã chờ hắn đi ra. Chỉ lát sau Hà Kỳ đã thở phì phì chạy tới. "Đại điển, cậu đem đại thúc đi đâu rồi? Y cho tới bây giờ chưa từng đến muộn về sớm, cậu đem y cho ai rồi?"
"Sớm biết cậu sẽ quay lại mà. Bây giờ chúng ta đang đứng trước một cái vấn đề lớn. Chính là Lý Mộc Di, bạn gái hiện tại của đại thúc. Cô ta là mối uy hϊếp lớn nhất của chúng ta. Muốn hợp tác hay không, cậu định xử lý thế nào?"
"Hợp tác với cậu, hừ ~~ tôi có tin tưởng cậu được không đây?"
"Xem tình trạng hiện tại, nữ nhân Lý Mộc Di kia, dường như đại thúc có ấn tượng rất tốt với cô ta. Mặc dù có một việc tôi không muốn thừa nhận, nhưng mà cô em vợ của chúng ta, chính là Tiểu Tuyết kia, đối với đại thúc rất quan trọng, đại thúc thực nghe lời cô ta. Thế nhưng ấn tượng của cô ta đối với chúng ta lại thật sự không tốt. Cho nên hai ta phải đứng trên cùng một chiến tuyến, nhiều người thì sức mạnh càng lớn, cậu nghĩ kĩ đi."
Hà Kỳ nhíu mày suy nghĩ một hồi, Lý Mộc Di kia còn dễ. Nhưng Tề Tiểu Tuyết kia thật khiến người ta đau đầu. Cho dù không muốn thì vẫn không thể không thừa nhận cô ta là em vợ mình, sắc mặt còn rất gay gắt. "Đại thúc bị Lý Mộc Di đưa đi rồi à?"
"Phải."
"Vậy được, chúng ta hợp tác một lần. Có điều mấy vụ làm ăn trước kia tôi có thể nhường cậu, nhưng là ~~ đại thúc, tôi tuyệt đối sẽ không nhường. Đối phó xong Lý Mộc Di, chúng ta vẫn là địch nhân."
"Được, một lời đã định."