Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Thúc, Cẩn Thận Đó

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại thúc gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Cậu không phải say hay sao? Nhanh tỉnh như vậy."

Hà Kỳ sững sờ, chết rồi. Quá tức giận, liền quên mất chính mình vẫn đang là một con ma men. Nhanh chóng lấy tay đỡ trán, nhíu chặt lông mày, cố làm ra vẻ thống khổ. "Còn không phải do đứng cả ngày trời dưới nắng nóng sao, phát hỏa đến nỗi tôi nốc cả mười chai rượu cũng có thể tỉnh. Đau đầu, đại thúc, tôi mặc kệ, đại thúc phải ngủ cùng tôi."

"Rồi rồi, là lỗi của tôi. Nhanh lên giường nghỉ ngơi. Cậu cứ ngủ đi, tôi ngồi cạnh cậu."

"Đại thúc vào ngủ cùng tôi, một mình tôi không ngủ được."

"Ừ! Ừ!" Bất đắc dĩ dìu tên vô lại này lên giường, giúp hắn cởi giầy cùng tất, đắp cho một cái chăn mỏng.

"Đại thúc, anh cũng ngủ đi. Tôi không ôm cái gì sẽ không ngủ được." Trong mắt phát ra ánh sáng, còn giả bộ uống say. Nếu đại thúc vẫn không nhìn ra thì chính là do quá đơn thuần chứ không phải ngốc nghếch.

"Ừ ừ!" Thật là tiên sinh tốt, "Tôi cũng ngủ." Ah ~~~~! Đại thúc, thật sự là ~~~ ngốc? Hay đơn thuần đây?

Nằm xuống ôm thắt lưng đại thúc, trong lòng thích thú. Bước đầu tiên thành công. Trái với hắn ngủ thực ngon, đại thúc bị cố định trong ngực hắn rất khó chịu, một đêm không ngon giấc.

Hôm sau tỉnh lại, không thấy đại thúc bên người, hoảng sợ, đại thúc bỏ mình đi rồi sao? "Đại thúc, Thiên Thiên ~~!!!"

"Uhm, Tiểu Kỳ làm sao vậy? Có phải đau đầu không?" Đại thúc từ ngoài cửa chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

"Thiên Thiên, anh đi đâu thế? Tôi tưởng anh bỏ mặc tôi rồi."

"Đứa nhỏ ngốc, tôi đi làm bữa sáng, đói bụng chưa?"

"Làm chỗ nào? Anh không phải chỉ có một gian phòng ở sao?"

"Cậu vẫn đang ngủ nên tôi đem nồi ra bên ngoài. Muốn ăn cái gì? Tôi sẽ nấu cơm, cậu đi rửa mặt rồi đợi một lát là được."

"Đại thúc thật tốt, tôi muốn thập cẩm tạc cua."("tạc" là chỉ đồ ăn nấu dầu aka rán chiên gì đó => cua chiên thập cẩm chăng? :v)

Đại thúc ngượng ngùng cúi đầu, "Không có cua."

Hà Kỳ đột nhiên nhận ra nhanh chóng sửa miệng: "Đại thúc nghe nhầm, là huyết, vịt huyết, đại thúc có vịt huyết không?"

("cua" phát âm là xiè nghe gần giống với "huyết" - xuè)

"A! Cái này, hàng thịt trong ngõ có bán, tôi đi mua, nhưng mà tôi chưa từng nghe qua thập cẩm tạc huyết, sẽ không làm." Xấu hổ lập tức quay mặt đi.

"Không có việc gì. Đại thúc làm cái gì tôi cũng thích, không việc gì không việc gì. Đại thúc vào đây nấu cơm đi, ở bên ngoài lạnh lắm." Không thể để cho người khác nhìn thấy đại thúc hiền lành như vậy được, xem ra phải xây một cái phòng bếp tại đây. May mà không có vịt huyết, tùy tiện bịa ra, chẳng biết có ăn được hay không.

Một lần lại một lần hất nước lên mặt, thật lạnh mà! Đại thúc chính là dùng nước này đánh răng rửa mặt sao? Thật đau lòng. Nghiêng đầu nhìn đại thúc bận rộn, đường nét tuyệt đẹp, hông buộc một chiếc tạp dề nhỏ, đứng trước nồi nấu nướng. Hình ảnh này thật ấm áp, trong đầu Hà Kỳ chợt có chút ngẩn ngơ. Giống như một cô vợ cần cù chăm sóc ông chồng đi làm. Bỗng nhiên cảm thấy một loại ấm áp của gia đình. Trước kia luôn ở trong phòng lớn, cũng không biết một căn phòng đơn sơ sẽ ấm áp như vậy, là căn phòng thay đổi? Hay là tâm đang thay đổi?

"Thiên." Tiến tới thân mật ôm thắt lưng đại thúc, đem cằm tại đầu vai đại thúc cọ xát. "Thật hạnh phúc." Đại thúc quay đầu, miệng không cẩn thận chạm phải mặt Hà Kỳ. Trong lòng cả kinh nhanh chóng tránh ra, mặt đỏ bừng, hơn cả táo mùa thu. "Thực xin lỗi. Tôi ~~~ Cậu đè trên vai tôi ~~ làm gì."

Thấy y đột nhiên né ra, Hà Kỳ tỉnh táo lại. Bản thân vẫn chỉ là một "khách trọ". Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành chủ nhân của căn phòng này. Biết đại thúc da mặt mỏng, Hà Kỳ tay đỡ trán, "Thiên, đầu tôi vẫn còn đau, anh không đỡ tôi, còn đẩy tôi ra. Oa oa oa ~~~ đại thúc không quan tâm tôi~~ " Cứ như đã phải chịu muôn vàn ủy khuất.

Đại thúc bị hắn ầm ĩ không tự nhiên ôm lấy hắn. "Được rồi, được rồi. Đại thúc sai rồi. Nhanh đi đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy không chóng mặt mới là lạ. Tôi làm cho cậu canh mộc nhĩ trắng*, rất ngọt đấy. Uống nó sẽ đỡ hơn."

"Uhm, Thiên Thiên thật tốt." Thật tốt.

Hương đồ ăn bay tới, khiến Hà Kỳ muốn ăn. Bụng bắt đầu biểu tình thể hiện sự bất mãn. Nói thật, hắn vì để hôm qua giả bộ mệt mỏi thật giống, một ngày không có ăn cái gì rồi. Thật đói nha! "Thiên Thiên, tôi đói."

"Nhanh. Nhịn một chút. Uống một ngụm canh đã."

"Đã có sẵn thức ăn chưa?"

"Không có. Đồ thừa không thể để lại."

"Có đồ ăn nhanh không?"

"Không có, không nên ăn mấy loại đồ ăn nhanh đó, đồ ăn vừa làm là tốt nhất."

"Nhưng mà tôi không ăn đồ ăn nhanh thì ăn cái gì? Tôi trước kia đều ăn đồ ăn nhanh." Ai tin được!

"Trong nhà không có ai nấu cơm cho cậu sao?"

"Không có, chẳng ai quan tâm đến tôi hết. Cha mẹ đem tôi vứt sang một bên, bỏ mặc tôi." Nói thật ủy khuất. Không biết là nhà ai thay đầu bếp riêng liên tục, người này không tốt người kia không tốt chứ. Thành ra chẳng ai dám đến nên mới không có người nấu cơm cho hắn. Mỗi ngày đều tới ăn chực ở khách sạn Liễu Vĩnh Nhạc.

------

*canh mộc nhĩ trắng
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
*Mình search cua chiên thập cẩm thì không thấy (~ -_-)~ Có cua chiên thuôi :v
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »