Chương 16

Hà Kỳ sau khi vội vàng hoàn thành nốt công việc còn thừa, tự mình vạch ra hàng loạt kế hoạch. Muốn đại thúc chấp nhận hắn, trước hết phải dung nhập vào cuộc sống của y. Những người đẳng cấp ngang nhau sẽ dễ dàng câu thông hơn, may mà đại thúc không biết hắn là một thiếu gia ăn chơi giàu có. Cái này gọi là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Bước đầu tiên, cận thủy*. "Hừm..." Trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tà mị.

(*cận thủy: trong "cận thủy lâu thai" – có ưu thế về địa lí, gần quan ban lộc)

Mơ mơ màng màng bận rộn đến khi tan tầm. Đã sáu giờ rồi. Quay đầu nhìn bàn làm việc của Hà Kỳ. Hai ngày không đến, có phải là xảy ra chuyện gì không? Lúc tối qua gặp mặt đã cảm thấy hắn bất thường. Là gặp phải chuyện phiền toái? Lấy điện thoại ra nhìn nhìn, vẫn là không biết sử dụng. Muốn gọi cho Hà Kỳ một cuộc, nhưng lại không biết số. Bây giờ ngẫm lại, ngoại trừ tên của hắn, những thứ khác đều không mảy may biết gì cả. Hà Kỳ rất tốt với đại thúc. Giúp y dọn dẹp đồ đạc, cùng y ăn cơm, đại thúc bao giờ cũng đối với hắn như em trai nhà mình. Hắn đột nhiên không đến, thực sự có điểm không quen. A! Đúng rồi, Liễu Vĩnh Nhạc là bạn hắn. Uhm, nếu mai vẫn không tới, liền xin Liễu Vĩnh Nhạc số của hắn. Tối nay còn có hẹn với Liễu Vĩnh Nhạc, chuẩn bị một chút. Trước đi gặp Lý tiểu thư đã.

Bởi không rõ địa chỉ lắm, đại thúc thật vất vả mới đến được khách sạn Nhạc Ngật kia. "Thật không ngờ! Ăn một bữa cơm lại mất nhiều tiền như vậy a!" Đại thúc sờ sờ túi của mình, dẹp dẹp, thực ngại quá.

"Ngài mạnh khỏe, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?" Một nữ nhân viên mặc đồng phục lễ nghi khách khí hỏi đại thúc.

"Không có."

"Vậy mời đi theo tôi, xin hỏi ngài thích kiểu truyền thống, Âu Mỹ, Nhật hay là Hàn?"

"Truyền thống." Nhớ tới Lý tiểu thư là người buôn bán đồ cổ, cha mẹ lại làm khảo cổ, hẳn là thích truyền thống.

"Bên này, mời ngồi. Đi mấy người?"

"Hai người."

"Ngài muốn uống gì không?"

"Trà."

"Mời xem thứ này, ngài thích loại trà nào?"

Đắt như vậy sao! Ăn cướp a! Đại thúc nhìn giá cả của trà trên menu. Thực hối hận. Thế nhưng đã vào rồi, đi ra không tốt. Chỉ vào loại rẻ nhất. "Cái này đi."

"Xin chờ một chút." Lui qua một bên.

Xem đồng hồ, 6:30. Thật khẩn trương. Nếu không tính Tiểu Tuyết, đây là lần đầu tiên hẹn hò chính thức với người khác phái. Lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, có nên ra cửa đợi hay không a. Chốc lát lại nhìn di động. Không biết làm sao. Trước kia cũng không phải chưa từng nữ hài tử tiếp xúc, nhưng khi đó vẫn đang ở trong núi, đứng tại hai đầu bờ ruộng, giữa thiên nhiên đất trời, cảnh vật xung quanh kia đều đem đến cho người ta một cảm giác thoải mái dễ chịu. Còn nơi này, ngay cả uống trà cũng có người nhìn. Khẽ liếc sang nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa. Thật không tự nhiên, không tự nhiên chút nào. Lát nữa Lý tiểu thư đến thì biết nói cái gì bây giờ. Về đồ cổ, mình không hiểu, nói Trung y, cô ấy không hiểu. Nói cái khác, mình cũng không biết. Làm sao nghĩ chủ đề câu chuyện đây a! Chợt điện thoại vang lên, giật mình. Lấy ra xem, là Tiểu Tuyết.

"Alo, Tiểu Tuyết."

"Alo, anh à, Lý tiểu thư đã tới chưa?"

"Chưa có, anh thật hồi hộp, không biết nên cùng cô ấy nói chuyện gì."

"Ngồi lấy chuyện trên trời dưới đất nói."

"Anh không biết a! Anh nói chuyện nhạt nhẽo thế này thì phải làm sao?"

"Không có việc gì, em hiện giờ cũng đang ở Nhạc Ngật, ngồi trong góc nhìn anh, đừng sợ, không cần tìm em, em có thể thấy anh, nhưng anh không thấy được em đâu. Tốt rồi, đã sắp bảy giờ. Nếu cần giúp đỡ thì ngầm nói "Trường Sa", em sẽ ra, cúp máy a!" Buổi chiều đã nhanh chóng đem nhiệm vụ được dặn dò của thầy cùng vệ sinh sạch sẽ khu dạy học hoàn thành, lo cho anh trai nên vẫn sang đây xem thế nào. Liền mang vở ghi của bạn học cầm đến, vừa viết vừa nhìn anh trai.

"Này, alo, Tiểu Tuyết. Đừng cúp. Cúp thật rồi a." Biết Tiểu Tuyết ở ngay gần đấy, trong lòng an tâm lên rất nhiều. Điện thoại lại vang lên, là Lý Mộc Di: "Alo, Lý tiểu thư. Cô đến đâu rồi?"

"Alo, em đang đứng trước cửa ra vào Nhạc Ngật. Anh ở chỗ nào?"

"Tôi đang ngồi bên trong, cô vào đi! Tôi ở ~~ " Hỏi một nhân viên phục vụ bên cạnh, "Uhm, tôi ở Trung Quốc phong ~ Thanh Dật các ~ Xa Xưa đình."

"Được, em đến ngay." Để điện thoại xuống, chỉ chốc lát đã thấy Lý Mộc Di thực xinh đẹp theo một nhân viên phục vụ bước tới.

"Mời ngồi!" Đại thúc đứng lên giúp Lý Mộc Di kéo ghế, rất có phong độ.

"Uhm, cám ơn. Anh cũng ngồi đi." Lý Mộc Di thấy đại thúc lễ độ như vậy, trong lòng liền thắp thêm cho đại thúc một cái đèn đỏ (= thêm điểm cộng). "Đừng khách sáo như thế, anh cứ gọi em là Mộc Di, em kêu anh một tiếng anh Tề. Vậy là được rồi. Không cần gọi tiểu thư tiên sinh gì đó. Thực khách sáo."

"Uhm, cô muốn ăn gì?"

"Tùy anh, không nhiều dầu mỡ là tốt rồi."

Đại thúc gọi nhân viên phục vụ tùy tiện chọn mấy món giá cả không quá dọa người. Sau đó hàn huyên với Lý Mộc Di, ngay từ đầu Lý Mộc Di đã dẫn dắt chủ đề câu chuyện cùng đại thúc, là người làm ăn, Lý Mộc Di biết rõ cách kéo gần quan hệ với người khác, không giống mấy tiểu thư khác nũng nịu nhăn nhó. Càng trò chuyện càng vui vẻ. Đại thúc cũng hiểu để cho một cô gái phải chủ động khơi gợi không khí thì không phải phép lắm, liền mở miệng, bắt đầu nói chuyện. Đại thúc vừa nói vừa không ngừng cười rộ lên, nụ cười thật ôn nhu lại ấm áp. Lý Mộc Di nhìn y cười, toàn thân đều ấm thêm vài phần. Nhìn y tươi cười ấm áp đến nỗi cả người đều ngây ngất. Không nghĩ tới nụ cười này cũng đang làm cho một người khác ngất ngây.

.