Cứ thế đại thúc ôm cô ngủ cả đêm. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì người bên cạnh đã không thấy nữa rồi. "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nó đi đâu không biết?" Rời giường, rửa mặt đánh răng.
"Anh, em về rồi." Tiểu Tuyết ngồi trên chiếc xe đạp mới tinh, xách theo một cái túi lớn.
"Em đi đâu thế? Còn đây là xe của ai?" Thật đẹp.
"Em đi mua bữa sáng, thuận tiện mua cho anh một cái xe đạp, không thể cứ đi bộ mà đi làm a!"
"Vì sao lại lãng phí như vậy? Anh không cần, đem trả lại đi. Tiểu Tuyết, thu nhập chúng ta không có bao nhiêu, đợt này em tốn quá nhiều tiền cho anh rồi, phải học cách tiết kiệm chứ. Đợi anh lĩnh tháng lương đầu tiên, đều đưa em giữ, sau này sẽ cần dùng a."
"Sao có thể gọi là lãng phí được, anh, từ đây đến bệnh việc không có nhanh. Chân anh không tốt, mỗi ngày đi đường thật mệt đi? Chiếc xe này rất nhiều tiện ích đấy! Vừa rèn luyện thân thể lại bảo vệ môi trường, một công đôi việc. Anh yên tâm đi. Em có tiền mà. Em ở trường học kiêm thêm chức trợ lí giáo viên, thu nhập không ít." Còn có chép bài hộ, còn có vệ sinh khu dạy học, còn có ~~ Vì trả nợ, một ngày cô kiêm chức rất nhiều.
"Về sau không được tiêu tiền bừa bãi, nhớ chưa?" Đau lòng nhìn chiếc xe đạp mới tinh, thật sự rất đẹp, thật sự rất ~~ xa xỉ.
"Nhớ rồi. Anh ăn sáng đi, ăn xong em cùng anh đi làm."
"Ừ."
.
Từ tối hôm qua, sắc mặt Hà Kỳ một mực không hề dễ coi, thật giống như có người cướp cái gì của hắn. Tất cả người hầu trong nhà đều không dám mở miệng, sợ dẫm phải mìn. Quân lão quản gia rất là buồn bực, thiếu gia luôn luôn là người cực kỳ trấn định cũng như nổi tiếng trên thương trường. Trên tình trường lại càng không nói tới, sẵn danh xưng là quý công tử tà mị, chỉ cần vung tay liền có hàng loạt mỹ nữ tự động hiến dâng. Thiếu gia như vậy không biết là có chuyện gì, không thể nào là do lão gia đang xuất ngoại a!
"Thiếu gia, uống chút trà. Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ thôi. Để lão già này giúp cậu bóp chân." Đau lòng nhìn đứa bé mình chăm từ nhỏ tới lớn. Tuy rằng chỉ là người hầu trong nhà, nhưng lão phu nhân cũng không có coi ông là người ngoài. Thiếu gia tuy không phải ruột thịt nhà mình, nhưng là do ông một tay chăm lớn, so với con đẻ cũng không khác biệt.
"Ra ngoài, đi ra ngoài!" Không kiên nhẫn rống.
"Thế nhưng ~~ thiếu gia ~~ "
"Ta không uống. Đi ra ngoài!"
"Vâng." Bắt đắc dĩ đi ra khỏi phòng.
"Quay lại, bác Quân. A Khánh có ở nhà không?" A Khánh là con trai quản gia, đồng thời là trợ thủ đắc lực, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng giúp Hà Kỳ theo đuổi không ít mỹ nữ.
"Có, có việc sao?"
"Phải, giúp ta gọi hắn tới, nhanh lên. Việc gấp."
"Đã biết."
Chỉ lát sau, đã có người gõ cửa. "Vào đi."
"Hà thiếu, tìm tôi?" Tiến vào liền đặt mông lên sofa, tuyệt không câu nệ.
"Ừ, giúp tôi nghĩ cái biện pháp, theo đuổi một người, là nam nhân, một lão nam nhân (ông chú)." Đi thẳng vào vấn đề.
"Một lão nam nhân? Khẩu vị cậu biến nặng khi nào thế. Chơi chán mỹ nữ rồi? Tiểu Tiệp sắp trở về, cậu cũng nên kiềm chế đi một chút." Tiểu Tiệp là thanh mai trúc mà của Hà Kỳ, là con một Tần gia, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên. Quan hệ cũng không tệ. Vô luận bạn gái bên cạnh Hà Kỳ thay đổi thế nào, Tần Tiệp vẫn là con dâu tương lai của Hà gia được mọi người công nhận. Chỉ là hiện nay đang ở nước ngoài du học.
"Không có, giúp tôi gạt cô ấy. Huống chi cô ấy cũng chưa bao giờ quan tâm mấy người bên cạnh tôi. Mau suy nghĩ biện pháp."
"Dục tốc bất đạt, dựa vào sức hấp dẫn của quý công tử tà mị nhà cậu, có ai là không theo đuổi được? Từ từ sẽ đến, trước tiên cứ cùng y thân thiết. Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, cậu biết mà."
"Tôi bây giờ làm việc ngay cạnh y. Nhưng y căn bản không đem tôi là gì đặc biệt, chỉ coi tôi là đồng nghiệp, hơn nữa hôm trước còn đi xem mặt. Nguy cơ báo động."
"Không phải chỉ xem mặt thôi sao, sợ cái gì? Cậu đã "đóng quân" ngay bên cạnh y, so với nữ nhân kia nhiều cơ hội hơn a. Nữ nhân kia hẳn là không có ở gần y? Nếu khôngcũng không cần đi xem mặt." "Đúng, không gần. Nhưng mà anh của nữ nhân kia ở ngay cạnh y."
"Cái này không đáng ngại. Nghĩ cách điều anh ta tới nơi khác là được, cho anh ta đến Châu Phi điều trị bệnh than* đi. Theo đuổi nam nhân không giống với nữ nhân. Nếu là nữ nhân thì cần ồ ạt liên tiếp, lúc mới đầu liền tấn công thật mạnh mẽ. Còn nam nhân, là cả một quá trình tiến triển. Nữ nhân từ xưa đã định sẵn là phái yếu, thực dễ dàng tiếp nhận nam nhân. Nhưng nam nhân lại trái ngược. Đây đều là điều lệ yêu đương cậu nói trước kia, chính bản thân lại quên sao?"
"Có lý, cảm ơn nhiều. Ngủ đây, tạm biệt."
"Cậu đấy! Hoa tâm củ cải trắng!" (đại loại là lăng nhăng, phong lưu :v)
----
*bệnh than: một loại bệnh nhiễm khuẩn cấp tính, từ động vật lây sang người, do trực khuẩn than (bacillus anthracis) gây ra. Biểu hiện lâm sàng ở người là hội chứng nhiễm khuẩn-nhiễm độc toàn thân nặng, tổn thương thường gặp là ở da. Đây là một trong những bệnh được xếp vào nhóm bệnh "đặc biệt nguy hiểm".