Chương 51

Ánh sáng ấm áp dịu dàng chiếu rọi. Trên giường lớn, một thân ảnh nhỏ gầy đang cuộn tròn, chỉ lộ ra một đầu tóc đen, thấy không rõ diện mạo.

Lăng Diễm tay bưng bữa sáng tinh xảo phong phú tiến vào, nhìn đến người trên giường đang ngủ say, không khỏi kéo kéo khoé miệng, đi lên trước đem cái khay trên tay đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống, ánh mắt đau lòng lại trìu mến nhìn thụy nhan của nam nhân.

"Đại thúc, thực xin lỗi..."

Một tiếng xin lỗi nặng nề phát ra từ giữa hai phiến môi, hắn vươn tay mềm nhẹ mà vuốt ve sợi tóc tán loạn trên mặt nam nhân, lộ ra gò má thanh tú trắng nõn, đầu ngón tay lưu luyến không buông.

"Nếu tôi có thể sớm một chút nhìn ra, có lẽ anh sẽ không bị thế này... Đại thúc, đều là tôi không tốt, tôi còn tưởng rằng chỉ cần tán đổ được anh sau đó đưa lên giường là xong chuyện, nhưng là..."

Dừng một chút, Lăng Diễm cúi xuống, động tác ôn nhu mà hôn vầng trán của nam nhân, ngữ khí uể oải thì thầm.

"Đại thúc, tôi không muốn cùng hai người kia chia sẻ anh, làm thế nào bây giờ?"

Nam nhân vẫn như cũ ngủ đến thật trầm, đôi mi thanh tú hơi hơi nhăn lại giống như đang gặp ác mộng.

Lăng Diễm nhịn không được dùng ngón tay vuốt ve, ngốc hồi lâu hắn thất bại mà thở dài một tiếng, nhanh nhẹn cởi giày cùng áo khoác, thật cẩn thận mà bò lên giường đem thân mình gầy yếu kia ôm vào lòng, nửa tựa vào đầu giường trầm ngâm thật lâu, giống như đang suy nghĩ vấn đề sâu xa gì...

Qua một lúc lâu, Mộ Thần Hi vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào là sắp tỉnh lại, Lăng Diễm liếc mắt nhìn đến một bàn thức ăn đã sớm nguội lạnh, quyết định xuống giường đi gọi một phần khác cho nam nhân, không ngờ tại lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, một đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện.

"Cậu tới làm gì?! Hôm nay không phải cậu có cảnh quay sao?"

Tô Hạo Vũ bởi vì ngày hôm qua bị Lăng Diễm đánh đến mặt mày xanh tím không thể quay phim được, trải qua một phen thương nghị, bọn họ liền tùy tiện tìm một lý do để đạo diễn sửa đổi lịch quay phim, hôm nay vừa lúc là cảnh quay của Phong Diệu Nhiễm.

Đối với 'người nào đó' đúng ra phải đang ở tại trường quay làm việc đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Lăng Diễm trừ bỏ kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là khó chịu, bởi vì đây là phòng tổng thống chuyên thuộc của hắn, người này cư nhiên không mời mà tới, chán ghét muốn chết.

Lập tức khuôn mặt tuấn mĩ tựa búp bê của Lăng Diễm trầm xuống, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách "Đi ra ngoài! Đại thúc còn đang ngủ!"

"Tôi đến thăm anh ta không được sao?"

Phong Diệu Nhiễm trực tiếp xem nhẹ khuôn mặt đen như đ*t nồi của Lăng Diễm, đi thẳng đến bên giường khom lưng xuống quan sát Mộ Thần Hi, còn vươn tay sờ sờ cái trán của nam nhân, chân mày nhíu thành hình chữ xuyên.

"Đã qua một đêm rồi, anh ta vì cái gì còn chưa tỉnh?"

"Tôi làm sao biết! Hai tên cầm thú các người, đem đại thúc hại thành như vậy, còn có mặt mũi hỏi tôi?"

Chưa hết tức giận, Lăng Diễm xoay người xuống giường, chuỗi động tác liền mạch lưu loát, cũng là cực kỳ nhẹ nhàng, không có quấy nhiễu đến nam nhân đang ngủ say.

"Diễm, cậu không phải là thật sự để bụng y đi?"

Phong Diệu Nhiễm đứng thẳng dậy không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lăng Diễm, cặp mắt nâu nhạt ẩn ẩn một tia phức tạp.

"Nếu tôi nói phải thì sao?"

Lăng Diễm không đáp mà hỏi ngược lại, đôi mắt hổ phách xinh đẹp không chút nào né tránh mà đối kháng với tầm mắt của Phong Diệu Nhiễm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc kiên định.

"A! Tôi nghĩ cậu chỉ là đang đùa giỡn....."

Phong Diệu Nhiễm sửng sốt một lúc, lập tức cười trừ, tựa hồ đem lời hắn nói xem như chuyện cười.

"Tùy cậu."

Không hề gì mà bĩu môi, Lăng Diễm bưng mâm đồ ăn trên bàn, không thèm quan tâm hắn, xoay người rời đi phòng ngủ, trước khi đi vẫn chưa yên tâm quay đầu cảnh cáo "Này! Không được tái bức bách hắn, cũng không được làm loại chuyện gì gì kia, nếu không đừng trách tôi trở mặt!"

Nói xong y nhẹ nhàng đóng cửa, để lại Phong Diệu Nhiễm một người đứng lặng tại chỗ, tuấn dung đạm mạc lãnh khốc lộ ra một tia kinh ngạc, không tự chủ được phun ra một câu "Người này, thật là cái gì đều không thể gạt được cậu ta..."

Phong Diệu Nhiễm xoay người, lần thứ hai đi tới bên giường ngồi xuống, bàn tay không tự chủ được mà sờ mặt nam nhân, vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán y ra, vết sẹo rợn người kia liền lập tức ánh vào đáy mắt.

"Đại thúc, hôm qua tôi vốn định sai người thủ tiêu anh, đáng tiếc hiện tại không chỉ có Vũ, còn có kẻ nắm trong tay một tổ chức tình báo lớn - Lăng Diễm... Chậc chậc, tôi thế nhưng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được a! Tiểu tử kia cư nhiên sẽ quan tâm anh nhiều như vậy, có phải hay không thân thể của anh cũng làm cho hắn mê thượng?"

Phong Diệu Nhiễm cũng nhịn không được bắt đầu tâm sự với nam nhân đang mê man.

Đêm qua, Phong Diệu Nhiễm đích thực đã hạ tử lệnh với thủ hạ, thậm chí còn không tiếc vận dụng Bạch Long của Bạch Tử Khiêm, bất quá làm hắn trở tay không kịp lại là Lăng Diễm, tiểu tử kia chính là một đầu sư tử khứu giác cực kỳ nhạy bén, chưa đến một phút đồng hồ, đại thúc đã được dời đến đây, liền tính những người đó có sức mạnh phi thường giống siêu nhân hay nhờ vào những dụng cụ khoa học tinh vi, cũng không dám tự tiện xông đến, trừ phi bọn họ là muốn đến chịu chết...

Ngẫm lại lúc này còn chưa thích hợp để bộc lộ hết thực lực, cũng cố kỵ đến Lăng Diễm mặt mũi, hắn không thể không tạm thời buông tha, nhưng đồng thời cũng thầm thở ra một hơi, dùng lý do đó để lấp liếʍ chuyện mà hắn rất không nguyện ý thừa nhận - không hạ thủ được...

Phong Diệu Nhiễm xuất thần, trên phương diện kia, hắn không thể không thừa nhận rằng thân thể nam nhân khiến hắn trầm luân, làm hắn yêu thích không buông tay.

Chính là tại vì sao, lúc hắn biết được hành vi của Tô Hạo Vũ, còn có nhìn Lăng Diễm đối nam nhân cẩn thận bảo vệ, thế nhưng lại nảy sinh ý muốn gϊếŧ nam nhân?

Thâm nâu đồng tử hiện ra một tầng mờ mịt, Phong Diệu Nhiễm cúi đầu, lẳng lặng mà nhìn xuống khuôn mặt của nam nhân...

Không phải rất đẹp, lại cũng không được tính là xấu. Thanh tú, sạch sẽ, trắng nõn, khuôn mặt hình trái xoan, vầng trán no đủ bóng loáng, giữa mi gian toát ra một cỗ ý vị nho nhã, xinh đẹp. Nhưng vì vết sẹo kia, lại vô tình hủy đi toàn bộ hiệu quả thị giác. Mộ Thần Hi bình thường luôn là cuối đầu lặng yên làm việc, không thích nói chuyện, cần cù, thật thà, tính cách không lạnh không nóng, ấn tượng sâu sắc nhất chính là tại đêm yến hội lần đó...

Dùng 'mảnh mai, yếu ớt' mấy từ này để hình dung một người nam nhân thật sự có chút quái dị, nhưng cũng có một số người trời sinh liền mang theo loại khí chất này, nhu hòa thanh nhã, trường thân ngọc lập*, xinh đẹp tuyệt trần, mà cái này người chính là nam nhân ở trước mắt.

(*đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn nhưng mị thấy không hợp với khí chất bạn thụ nên chả biết dịch thế nào -.- đành để nguyên vậy )

Phong Diệu Nhiễm bất đắc dĩ mà nhếch môi lộ ra một nụ cười cợt nhã, chỉ sợ là bất cứ người nào từng thượng qua nam nhân, không ai có thể lập tức buông bỏ y, được lần một rồi sẽ lại thèm muốn, nếu vấn đề là thời gian, vậy liền giao chuyện này cho thời gian thôi, có lẽ là một tuần, cũng có lẽ là một tháng, có lẽ....

Nhanh chóng xua đi mấy vạn câu 'Có lẽ', Phong Diệu Nhiễm không thích những chuyện vặt vãnh phiền phức đấy quấy nhiễu tư duy của hắn, quyết định thuận theo tự nhiên, dù sao cũng chỉ là một tấm thân thể mà thôi, với hắn mà nói, trên cái thế giới này tiền tài và du͙© vọиɠ không phải là hai thứ chiếm tỷ lệ nhiều nhất, mà là đủ loại kiểu dáng mỹ nhân...

______________

Heo_chan: Couple hot nhất tuần qua 😂❤💦Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi! - Chương 51