Chương 39

Lễ phục lam sắc được may đo hoàn mỹ ôm gọn vòng eo tinh tế, chất vải mềm mại uốn lượn theo những đường cong mượt mà, cặp mông kiều diễm bán che phía dưới vạt áo (móa ơi máu mũi >
Không thể nghi ngờ gì, đây chính là hình ảnh hiện tại của nam nhân.

"Thần Hi, anh đừng có trốn! Mau tới đây, tôi không có ăn thịt anh đâu."

Mễ Đà kéo tay nam nhân không buông, cô muốn lấy mắt kính của y ra nhưng lại không được như ý, nam nhân cứ cố chống cự nhất định không chịu, gương mặt ửng đỏ ẩn hiện sự buồn bực cùng xấu hổ.

"Không, không được... Mễ Đà tiểu thư, xin cô buông tha cho tôi đi, tôi không thể..."

Nam nhân không ngừng né tránh, hắn không muốn bỏ mắt kính ra, đôi mắt hàm chứa một tia bối rối cùng kiên quyết.

"A! Thần Hi, anh xem ai đến kìa?"

Nam nhân theo bản năng nhìn theo hướng Mễ Đà chỉ, nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác mắt kính trên mặt rất nhanh đã bị ai đó lấy đi mất, trước mắt một mảnh mờ mờ ảo ảo.

"Mễ Đà tiểu thư, trả mắt kính lại cho tôi. Tôi..."

Nam nhân hoảng sợ xoay người muốn đoạt lại, nhưng hắn đi đứng không tiện, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn Mễ Đà đã vén váy lên chạy đi mất, hơn nữa trên tay còn cầm theo chiếc kính đen của hắn.

Nam nhân đứng yên tại chỗ ngơ ngác, không biết phải làm sao, chiếc kính kia như người bạn thân thiết của y, bảo vệ y nhiều năm qua để sinh tồn cái xã hội đầy khắc nghiệt này, nhưng hiện tại...

Mái tóc thật dài che khuất một bên mặt phải, còn bên trái là gò má trắng nõn bóng loáng, gương mặt trái xoan tinh tế. Hàng lông mày thanh tú có hơi nhíu lại, đôi đồng tử trong suốt như thủy tinh, thuần túy đến giống như một dòng suối không hề lẫn tạp chất, cái mũi nhu thuận xinh xắn đáng yêu, môi dưới thì đang bị một hàm răng trắng noãn day cắn, tất cả khiến cho người ta chút xúc động mà muốn nhìn lâu thêm một chút, muốn chạm vào một chút.

Bộ lễ phục lam sắc bao lấy chiếc áo sơmi hồng nhạt bên trong, nơi cổ đựơc thắt một chiếc nơ nhỏ chỉnh tề, cấp cho người nhìn một loại cảm giác nhu hòa thanh nhã.

Dáng người nam nhân thon dài tinh tế, tuy rằng không thể coi là quá cao, đại khái khoảng 1m75, nhưng hiện tại khi khoát lên mình bộ lễ phục này, lại mang đến một loại khí chất đặc thù khiến người không thể dời tầm mắt.

"Thần Hi, anh như thế nào còn chưa đi?"

Không thấy nam nhân bước vào cửa, Mễ Đà lần thứ hai chạy đến, khuôn mặt xinh đẹp hứng trí bừng bừng, bởi vì chạy đến quá nhanh nên khom lưng xuống thở hổn hển không còn vẻ trầm tĩnh như khi làm việc, ngược lại ánh mắt trách cứ mà nhìn nam nhân, quả thật rất giống một nữ nhân đang làm mình làm mẩy với tình nhân của mình.

"Không, không phải, tôi... "

Nam nhân lại cắn cắn môi dưới, cúi đầu không dám nhìn Mễ Đà, y thực sự rất sợ hãi, không có dũng khí bước vào.

"Được rồi, được rồi! Đừng đứng chậm chạp ở đây nữa, Tô tiên sinh bọn họ đang nóng lòng chờ."

"Cái gì? Tôi..."

Mễ Đà không chút ngại ngùng kéo tay nam nhân, không cho y bất cứ cơ hội phản kháng nào, lôi kéo đi về phía hội trường, bộ dáng như là không thể chờ đợi, khiến nam nhân không khỏi cảm thấy kì quái, cũng sinh tâm khϊếp đảm, huống hồ vừa nãy hình như hắn nghe được, Tô tiên sinh gì đó...

Ánh đèn huyễn hoặc chiếu rọi cả toà đại sảnh, từng nhóm nam nữ lộng lẫy kiêu sa trong những bộ lễ phục dạ hội, tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng ngân vang khắp không gian, người người hội họp trò chuyện vui vẻ, hân hoan nâng ly.

Nam nhân một mực cúi đầu không dám ngẩng lên, chỉ có thể tùy ý để Mễ Đà kéo tay mà khập khiễng đi tới phía trước, dù không biết là cô ấy muốn đi đâu, nhưng tim của nam nhân đã đập ngày càng nhanh, tựa hồ có một dự cảm không lành.

Nam nhân rất hối hận, lẽ hắn không nên mềm lòng mà chấp nhận làm bạn nhảy của Mễ Đà như vậy, nhưng giờ cũng đã muộn rồi...

"Tô tiên sinh, nhìn xem tôi đưa ai đến đây?"

Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm đầy hưng phấn của Mễ Đà, nam nhân theo bản năng ro rúc thân thể, đầu càng cúi xuống thấp hơn, chân tay luống cuống mà đứng bên cạnh Mễ Đà.

"A? Là ai mà lực hấp dẫn lớn đến vậy, đích thân cô phải tự mình đến giới thiệu?"

Tô Hạo Hiên tiếng nói trầm thấp mà nội liễm, mang theo một tia cười khẽ tò mò không thôi.

Nam nhân lại cắn cắn môi, một tay gắt gao nắm lấy vạt áo, tay còn lại thì vẫn đang bị Mễ Đà khoát lấy.

"Ha! Anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu!"

Mễ Đà thần bí cong khóe môi, lập tức kéo nam nhân ngồi xuống.

Nơi này là một dãy sopha nhỏ cách trung tâm đại sảnh không xa lắm, Tô Hạo Hiên cùng Lê Dược Minh đang ngồi ở đây nói chuyện thì thấy Mễ Đà nhiệt tình giới thiệu bạn nhảy của cô như vậy, không khỏi dời tầm mắt, cả hai đều nhìn về phía nam nhân.

Nam nhân cả người cứng ngắc, cho dù đã ngồi xuống nhưng vẫn hoảng hốt đến lợi hại, y bối rối muốn đứng lên, nhưng lại không nghĩ rằng, ngay sau đó, thanh âm kinh ngạc của Tô Hạo Hiên đã đình chỉ hoạt động của y.

"Là anh? Mộ Thần Hi!"

Nam nhân thắt chặt dây thần kinh, toát mồ hôi lạnh mà ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Hạo Hiên thần sắc đã có chút khác thường, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chào ngài, Tô tiên sinh."

Tiếng nói thường ngày bình thản không có gì đặc sắc hôm nay lại như hàm chứa một tia run rẩy, nhưng khi lọt vào tai người như trở thành tư vị khác, thanh nhu, ôn nhuận, thập phần dễ nghe.

Tô Hạo Hiên đôi mắt thâm thúy, tiếp theo bỗng nhiên cười lớn: "Thật không nghĩ tới người Mễ Đà nói lại chính là anh, quả thật là nói không sai, rất có căn cứ."

Nam nhân vừa nghe, mặt nháy mắt đỏ lên.

Kỳ thật nam nhân phi thường tuấn tú xinh đẹp, chẳng qua hơn phân nửa mặt đã bị mái tóc che khuất, bình thường hắn lại không thích giao lưu cùng người khác, tính tình chất phác, quanh năm chỉ mặc một bộ quần áo lao động màu lam, trong công việc cũng chẳng hề có tiếng tăm gì, dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng hôm nay, đột nhiên thay đổi thế này, tuy rằng hai bên má vẫn bị phủ kín bởi mái tóc dài nhưng không còn cặp kính đen chướng mắt nữa, nhìn qua khuôn mặt quả thật thuận mắt hơn so với trước kia rất nhiều, hơn nữa hôm nay hắn lại mặc một bộ lễ phục lam sắc được may đo tỉ mỉ, càng khiến hắn trông như một nam tử tri thức, cùng với một nam nhân xấu xí yếu đuối thường ngày không có lấy nửa điểm chung.

Khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú của Lê Dược Minh có hơi hàm chứa ý cười, tựa hồ có chút hứng thú với nam nhân: "Hiên, Tinh Hoàng của các cậu quả không hổ danh là nơi 'ngọa hổ tàng long', ngay cả một tiểu trợ lý cũng có thể nổi bật như vậy."

"Dược Minh cậu nói quá rồi, làm sao so được với Lê thị chứ."

Tô Hạo Hiên hào hứng mà cong khóe môi, biểu tình ôn nhu tao nhã, nhưng chỉ có đôi mắt thâm sâu khó lường kia lại như vô tình mà hữu ý liếc nhìn nam nhân.

Sau đó, hắn vẫy tay với phục vụ, gọi hai ly đồ uống cho nam nhân cùng Mễ Đà, bốn người cùng ngồi chậm rãi mà trò chuyện....