Chương 2

Thang máy xa hoa nhanh chóng đi lên tầng tám tươi tám. Đây là lần đầu tiên nam nhân được sử dụng thang máy chuyên dụng trong công ty.

Vẻ mặt nam nhân có chút hoảng hốt, thoáng cúi đầu xuống che dấu biểu cảm trên mặt, chỉ có gọng kính màu đen lộ ra bên ngoài, bên mặt phải có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, tóc mai được thả vuông góc xuống má.

"Kiều tiểu thư tính tình không tốt, đã thay đổi vài nhân viên bên người. Lần này Cao tổng yêu cầu anh chính là nhìn trúng anh, mặc dù có bị mắng cẩu huyết lâm đầu cũng không có ý kiến...Còn nữa, những thứ Kiều tiểu thư yêu thích và hoạt động bình thường đều ở trên tập tài liệu, anh cố gắng nhớ thật nhanh, để cho không phạm sai lầm, đến lúc đó lại thêm phiền toái. Nhớ kỹ, Kiều tiểu thư hiện là nhân tình mới của Tô tiên sinh, nhưng trước mặt nàng không được nói những lời như thế. Nhưng anh cũng không phải loại người như vậy phải không, nếu không chúng tôi cũng chẳng cho anh gánh lấy mấy chuyện rối rắm như vậy."

Thư kí bên tai liên miên cằn nhằn dặn dò như tự kỉ, nam nhân chỉ yên lặng trầm mặc mà nghe, không ngừng gật đầu ghi nhớ. Trên tay hắn cầm một tập tài liệu rất dày, hắn cẩn thận đọc, không dám bỏ sót một chi tiết nào.

Thư kí tên là Văn Ngạn, là trợ thủ bên cạnh giám đốc Cao Lệ Chí của công ty giải trí Tinh Hoàng. Ở đây hắn được xem gần như một tay lão luyện, rất nhiều minh tinh đều rất tình nguyện lui tới với hắn, thứ nhất là vì lấy lòng thượng cấp để tạo quan hệ cho bản thân, thứ hai là vì bản thân Văn bí thư cũng là một người có thủ đoạn khá cao. Chính vì nguyên nhân ấy, hắn mới có thể đứng bên cạnh tên Cao Lệ Chí mập mạp kia, nhưng những người khác đối với hắn cũng rất tôn kính.

Nam nhân cẩn thận ghi nhớ những mục trong tài liệu, an an tĩnh tĩnh cúi đầu xuống.

Văn bí thư liếc mắt nhìn nam nhân trầm mặc không nói năng gì kia, hơi cảm thông mà thầm than một tiếng. Vậy nhưng cặp mắt sắc bén kia lại có một tia chán ghét, thấp giọng nói: "Thật không biết tại sao Cao tổng lại chọn người quái dị như anh, nhưng nếu anh dám dọa sợ Kiều tiểu thư, hay làm nàng có một chút không thoải mái thì cứ chờ tiền công tháng này của anh bị ngâm nước nóng đi."

"Tôi sẽ chú ý."

Vẫn là tiếng nói nhẹ nhàng, không chứa lấy một tia phập phồng gợn sóng lại có chút sợ hãi và khúm núm. Nam nhân càng cúi thấp đầu hơn, giơ tay lên đẩy gọng kính trên mũi, tóc mai đen thật dài dán vào hai bên má, một đôi môi nhợt nhạt lại càng thêm trắng bệch.

"Biết rồi thì tốt. Làm tốt thì anh cũng không bị bạc đãi đâu."

Ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, thư kí nhấc chân đi ra khỏi thang máy, lưu lại cho nam nhân một bộ dạng không thể trèo cao.

Nam nhân đứng tại chỗ do dự một lát, rồi vội vàng khập khiễng bước theo. Nhanh chóng trở lại căn phòng lớn xa hoa kia, Văn thư ký vội vàng khom lưng uốn gối tiến tới trước mặt Kiều Khả Hân, một ngón tay chỉ vào nam nhân đang theo đuôi hắn, lấy lòng mà cười: "Kiều tiểu thư, đây là một nhân viên có thể chịu được rất nhiều khổ nhọc ở Tinh Hoàng, Cao tổng đặc biệt sai hắn tới phục vụ cho cô."

Kiều Khả Hân vừa mới trang điểm xong, lớp trang điểm nhẹ nhàng lại tinh xảo khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm diễm lệ tuyệt luân. Cô chỉ ngón tay thon dài hướng về nam nhân đang đứng rụt rè sợ hãi ở phía xa, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: "Lại đây, lau giầy."

Thấy tâm trạng Kiều Khả Hân có vẻ đã tốt lên, Văn thư ký thở phào một hơi, âm thầm liếc nam nhân một cái sắc bén, rồi lại thổi phồng vài câu trước mặt Kiều Khả Hân, lúc này mới hoàn toàn yên tâm rời đi. Nam nhân cầm một chiếc khăn vải trắng tinh, ngồi xổm trước mặt Kiều Khả Hân, chăm chú cẩn thận mà chà lâu cặp giày quý báu xinh đẹp, thần thái khen ngợi, không dám chậm trễ.

"Anh tên gì?"'

Kiều Khả Hân tư thái tao nhã ngồi trên ghế sa lông, phía sau có một stylist đang thiết kế tóc, nàng một bên nhìn ngón tay nõn nà đã được sơn kĩ lưỡng, một bên từ trên cao liếc nhìn nam nhân đang lau giày cho nàng.

"Kiều tiểu thư, tên của hắn cô không cần biết đâu, về sau cô gọi hắn là "bao cát" là được." Người đại diện Lý Tư nhếch môi, đúng lúc cắt ngang nam nhân đang định ngẩng đầu trả lời, ngũ quan anh tuấn mang theo ý cười ung dung đối diện Kiều Khả Hân, đưa một ly nước chanh cho cô.

"Bao cát? Ha ha, cái biệt danh này thật hay đó."

"Đúng thế đúng thế, hắn chính là người nổi tiếng tính tình tốt ở Tinh Hoàng chúng ta, dù là phải phục vụ người nào cũng đều làm cho người ta thoải mái dễ chịu."

"Thế sao? Vậy từ nay về sau tôi có lẽ không cần phải thay nhân viên nữa rồi."

"Đúng vậy đúng vậy..."

Hai người cô một lời tôi một lời, tràn ngập ngữ khí châm chọc cười nhạo làm tổn thương người khác. Nam nhân cầm trong tay tơ lụa gấm vóc vẫn tiếp tục làm việc của mình, giống như đã quen với loại công kích này. Nam nhân cúi thấp đầu, vẻ mặt bình thản tiếp tục làm việc của mình. Động tác nhanh nhẹn cùng thái độ chuyên nghiệp, tốc độ hoàn thành và hiệu suất quả thật làm cho Kiều Khả Hân hài lòng, không chỉ hào phóng ném cho nam nhân mấy tờ tiền đỏ thẫm, còn chỉ định nam nhân sau này làm việc bên cạnh cô.

Theo thói quen, nam nhân cúi người cung tiễn Kiều Khả Hân phong quang rời đi rồi đứng tại chỗ nắm chặt tiền boa trong tay, giống như không cẩn thận nó sẽ trốn mất. Sau đó một đám người sôi nổi vây quanh nam nhân, có người ngoài cười nhưng trong không cười mà chúc mừng hắn đã bám được vào Kiều Khả Hân uy lực đầy trời, có người lại vui sướиɠ khi người gặp họa châm biếm hắn chân chó, có người là nhân viên lâu năm trong công ty, thực lòng thực dạ mà nói cho hắn cố gắng làm cho Kiều Khả Hân quý mến, đến lúc gặp nạn cũng không có nhiều tai ương. Nam nhân một gật đầu một cảm tạ, đối với những đồng nghiệp làm việc cùng nhau nhiều năm, nam nhân không kìm nổi mà lộ ra một tia ý cười ôn nhu hữu hảo.

Cách thời gian tan tầm còn có một giờ, nam nhân bận rộn cả ngày cuối cùng cũng có thể đến phòng nghỉ của công nhân ở tầng dưới để nghỉ ngơi một lúc. Công ty giải trí Tinh Hoàng có đãi ngộ và phúc lợi của công nhân rất tốt, mỗi người đều có một gian phòng thuộc về mình để thay quần áo cùng tám bộ quần áo xuân hạ thu đông, mỗi ngày ăn ở nhà ăn miễn phí, một ngày ba bữa, đối với nam nhân sinh hoạt túng quẫn mà nói đã là rất tốt. Thay quần áo ở trong phòng xong, nam nhân động tác nhẹ nhàng chậm chạp lấy tiền boa vừa mới nhận ở trong túi áo ra, hắn chậm rãi đếm từng đồng, thần sắc bình thản cuối cùng lộ ra một tia vui sướиɠ. Nam nhân mở quần áo lao động, cẩn thận đem tiền để vào trong túi rồi thắt nút lại, ngồi xuống.

Kéo ống quần lên, nam nhân nhìn mắt cá chân sưng đỏ, cảm thấy nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn, liền bỏ đi ý định mua thuốc tiêu sưng, tự cúi người xoa nhẹ lên mắt cá chân. Mấy phút sau, nam nhân cảm giác không còn đau nữa, hắn thả ống quần xuống, che làn da bóng loáng trắng nõn, đứng lên, khập khiễng hướng về phía nhà ăn đi đến...