Muội muội và Mạc Tuyền, các nàng yêu nhau?
Lăng Tử Hạo vẫn bị vây trong nỗi khϊếp sợ không thôi. Hắn thấy được nét cười trên mặt muội muội, lệ trên gò má Mạc Tuyền, còn vẻ như trút được gánh nặng của cha cùng nương. Nguyên lai cho tới bây giờ, chỉ có mình hắn giống như đứa ngốc chẳng hay biết gì.
“Tử Hạo, chàng ngồi đó làm gì? Nhìn xem có cái gì cần thu dọn không, đừng để quên. Lần này chúng ta đi kinh thành thì chỉ sợ là ba hay năm năm tới sẽ không trở về.”
Vân La chỉ huy Oanh nhi thu thập này nọ, thấy Lăng Tử Hạo vẫn thất hồn lạc phách ngồi đó liền nhịn không được liền mở miệng thúc giục.
Lăng Tử Hạo nhìn Vân La, vẻ mặt hoang mang: “Các nàng…muội muội cùng Mạc Tuyền…như thế nào lại…? Vì sao?”
Vân La cười lạnh: “Chàng không đề cập tới còn tốt, giờ nhắc tới, ta lại xấu hổ thay các nàng. Ta cứ thấy tình cảm cô tẩu giữa các nàng rất tốt, thì ra là có chuyện như vậy. Đều nói việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, các nàng ngược lại khua chiêng gõ trống, biến thành gây xôn xao dư luận, chàng nói có phải rất dọa người không? Phụ thân, lão nhân gia người thực sáng suốt, từ quan cùng nương đi du sơn ngoạn thủy, lại để lại chàng về sau mỗi ngày vào triều bị người cười nhạo, mà ngay cả ta cũng không còn mặt mũi nữa.”
Lăng Tử Hạo vốn định nhờ nàng giúp mình giải thích chút nghi hoặc, ai dè lại đưa tới một hồi oán giận, cảm thấy mất hứng, chuẩn bị phủi tay áo bỏ đi thì lại bị Vân La giữ lấy: “Giúp ta cài chiếc trâm này đã.”
Lăng Tử Hạo không kiên nhẫn cầm lấy, tùy ý cắm lên tóc nàng, bỗng dưng sửng sốt: “Chiếc trâm này? Không phải đã đánh mất sao?”
Vân La nghe hắn hỏi thế, tim cũng không khỏi nhảy lên một chút, theo bản năng sờ soạng lên đầu, biết Lăng Tử Hạo đã nhận ra, cũng không phủ nhận, nói: “Đúng vậy, chính là cây tử kim sai đó. Ngày ấy ta nói đánh mất, bất quá là mượn một lý do giả vờ mà thôi.”
“Mục đích là gì?” Ánh mắt Lăng Tử Hạo từ nghi hoặc biến thành thâm trầm, suy nghĩ cũng dần rõ ràng: “Kỳ thật Mạc Tuyền và Trương Hằng cũng không có tư tình gì?”
Dù sao ván đã đóng thuyền, Vân La cũng cắn răng mặc kệ, nói thẳng ra: “Chính là do Trương Hằng đơn phương tình nguyện mà thôi. Ngọc bội kia quả thật là Dương Mạc Tuyền đưa cho Nhan nhi, ngày đó nàng làm thành kiếm tuệ, ta còn ngắm nhìn một hồi, sau lại bị ta thuận tay đưa cho Trương Hằng. Về phần lá cây có viết bài thơ tình kia, không biết là cho ai, dù sao cũng không phải Dương Mạc Tuyền viết cho Trương Hằng. Đáng tiếc kế hoạch hoàn mỹ như vậy, đến cuối cùng vẫn sắp thành lại bại, không nghĩ cha lại thương Dương Mạc Tuyền đến vậy, cho chàng hưu thê lại không thả người, bây giờ còn được Hoàng Thượng thành toàn cho nàng cùng Nhan nhi. Mệnh Dương Mạc Tuyền thật đúng là quá tốt mà!”
Lăng Tử Hạo có phần không thể tin được nữ nhân trên mặt đầy vẻ oán độc trước mắt này lại chính là thê tử mình, lại càng không dám tin tưởng ngày đó hắn bỏ Dương Mạc Tuyền bất quá chỉ là cái bẫy mà Vân La cùng Trương Hằng cấu kết thiết lập. Vừa sợ vừa giận, nhìn Vân La, một câu cũng nói không nên lời.Vân La thấy sắc mặt Lăng Tử Hạo thay đổi, ánh mắt đánh giá mình như thể đánh giá một người xa lạ, cũng ẩn ẩn sinh ra khϊếp sợ, vội vàng lôi kéo ống tay áo hắn, nói: “Tử Hạo, cũng chỉ vì ta quá yêu chàng cho nên mới không muốn cùng người khác chia sẻ. Mà nói sao thì tuy rằng Dương Mạc Tuyền không có tư tình với Trương Hằng, nhưng không phải là nàng thích Nhan nhi sao? Nếu trong lòng nàng không có chàng, chàng bỏ nàng cũng là đương nhiên a!” Thấy sắc mặt Lăng Tử Hạo càng ngày càng đen lại, trong lòng càng hoảng, đành phải xuất ra đòn sát thủ: “Tử Hạo, là thϊếp sai rồi, chàng vì hài tử ở trong bụng ta mà tha thứ cho ta một lần được không?”
“Đủ rồi!” Lăng Tử Hạo nổi giận gầm lên một tiếng ngắt lời nàng, nhìn chiếc bụng nhô lên to tròn, rốt cuộc cũng không nói ra lời gì khó nghe, chỉ hất tay nàng, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng.
Nếu lúc trước nghe lời cha, tự mình rước Dương Mạc Tuyền vào cửa thì sau khi nhìn thấy tuyệt sắc dung nhan của nàng cũng sẽ không quyết định rời nhà trốn đi, như vậy Dương Mạc Tuyền sẽ không cùng muội muội sớm chiều bên nhau rồi lâu ngày sinh tình, mà hắn lại sẽ càng không cưới Vân La, loại nữ nhân trong ngoài bất nhất, tâm thuật bất chính kia. Một bước sai, thua cả bàn cờ. Mà hắn sai lại đâu chỉ một lần?
Giờ hắn không thể bỏ Vân La, bởi vì Vân La hoài thai hài tử của hắn, hắn cũng không thể vãn hồi Dương Mạc Tuyền, bởi vì Dương Mạc Tuyền cùng muội muội tương ái. Tiến, tiến không thể, lùi, cũng không xong. Không ngờ Lăng Tử Hạo hắn thế nhưng cũng có ngày rơi vào tình thế này, chẳng lẽ đây là vì hắn ham sắc phong lưu mà phải trả cái giá đắt sao?
Lăng Tử Hạo ngẩng đầu, thấy Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan cười vui vẻ đi tới, vẻ mặt hạnh phúc ấy khắc sâu vào lòng khiến hắn đau đớn. Khung cảnh này vốn hẳn là thuộc về hắn! Muốn cười, cười không nổi, muốn khóc, lại không thể khóc.
Lăng Tử Nhan nhìn thấy hắn, cười nói: “Ca, ta và Tuyền nhi sẽ xuất môn một chuyến nên sẽ không thể đi tiễn ngươi cùng Vân La đại tẩu, nếu có cơ hội thì sẽ tới kinh thành gặp hai người.”
Dương Mạc Tuyền chỉ khẽ gật đầu, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa thèm liếc hắn một cái, chỉ để lại một bóng hình xinh đẹp thản nhiên.
Lăng Tử Hạo nhìn bóng dáng các nàng hòa lẫn vào nhau cùng đi xa dần, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
***
Lăng Tử Nhan nói: “Tuyền nhi, chúng ta có thể ở bên nhau, nhất định phải đa tạ hai người.”
Đáng tiếc khi các nàng đến Lí phủ, gã thủ vệ trước cửa nói nhị thiếu gia cùng nhị thiếu nãi nãi đã rời nhà đi xa, bất quá để lại vài thứ cho các nàng.
Đó là một con diều cũ, một phong thư mỏng màu tím.
***
Bên bờ Thái Hồ, gió nhẹ vi tu thổi, hai nữ tử khuynh thành đứng trước gió, tóc đen phiêu vũ, có vài sợi lặng lẽ cuốn lấy nhau.
Dương Mạc Tuyền mở phong thư, chỉ có vài chữ ít ỏi, là bút tích của Tử Y: “Không hối hận, chớ tưởng niệm.”
Lệ không tiếng động rơi xuống, tựa vào vai Lăng Tử Nhan, nhẹ giọng nói: “Nếu bọn họ không được như ý, ta sẽ áy náy đến chết mất.”
Lăng Tử Nhan đem diều cùng phong thư thả xuống nước, nhìn chúng trôi ngày càng xa, vươn tay nắm lấy tay Dương Mạc Tuyền, cùng nàng mười ngón tương khấu: ‘Tuyền nhi, nàng còn nhớ bộ dáng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Dương Mạc Tuyền nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Lăng Tử Nhan, hồi ức lại trở về, như thể mới xảy ra ngày hôm qua, chậm rãi nói: “Đương nhiên nhớ rõ, ngươi tên tiểu bại hoại này, vừa đánh người lại còn uống rượu, thật làm ta sợ hãi, còn tưởng rằng phải gả cho một kẻ ăn chơi trác táng chứ.”
Lăng Tử Nhan cười nói: “Ta cũng thế, chưa từng thấy qua một nữ nhân chanh chua như nàng.”
Dương Mạc Tuyền hỏi: “Cho nên không phải oan gia không thành đôi, về sau Tử Y và Lí Vi Tu có thể cũng sẽ tương ái giống như chúng ta không?”
“Ta không biết, chính là thế sự khó lường, nói không chừng bọn họ còn hạnh phúc hơn so với chúng ta!” Lăng Tử Nhan vòng tay ôm lấy người trong lòng: “Chúng ta hiện giờ cần phải càng thêm quý trọng lẫn nhau, như vậy mới không cô phụ tâm ý những người giúp đôi ta thành toàn, mà ta sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, lại càng sẽ không làm nàng thất vọng. Ta sẽ nắm chặt tay nàng, khiến cho thời khắc hạnh phúc kéo dài vĩnh viễn hết nhân sinh này.”
“Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?” (nắm tay người, còn mong gì hơn?)
Dương Mạc Tuyền động dung nhìn nàng, hôn lên cánh môi hồng đỏ thắm: “Nhan nhi, ta yêu nàng.”
Trời chiều ngả về phía Tây, nhiễm hồng một đôi bạch y nữ tử đứng ôm nhau cùng một chỗ, càng phủ lên mặt hồ một tầng son.
Trong tiểu thuyền bên hồ, Lạc Nhạn ló ra nửa thân mình: “Tiểu thư, thiếu nãi nãi, không còn sớm nữa, nên khởi hành rồi!”
Bế Nguyệt đứng phía sau liền cốc nàng một cái: “Sao lại mau quên vậy, còn gọi thiếu nãi nãi?”
Lạc Nhạn quay lại trừng mắt nhìn nàng: “Nàng lại đánh ta!”
Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan nhìn nhau cười, thật đúng là không phải oan gia không thành đôi. Đang muốn lên thuyền, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến một hồi tiếng kèn cùng thanh la, không biết nhà ai nghênh thú tân nương…
_Toàn văn hoàn_