Dương Mạc Tuyền đem cánh tay Lăng Tử Nhan khoác lên vai mình, từ phía sau đỡ lấy thắt lưng nàng nâng lên, sức nặng cả người Lăng Tử Nhan lập tức đều dồn lên người mình. Thực không nghĩ lại nặng đến vậy, phải mất không ít khí lực mới có thể đem được nàng lên trên giường.
Lăng Tử Nhan sớm đã mệt cực, vừa nằm lên giường liền lập tức nặng nề ngủ say, phát ra tiếng hít thở đều đều, làm khó Dương Mạc Tuyền còn muốn rót cho nàng một chén trà nóng.
Thu dọn gọn gàng xong, lúc này Dương Mạc Tuyền mới nhớ đến việc phải xem dung mạo phu quân của nàng như thế nào, đáng tiếc ngọn nến trong phòng đã cháy hết, bèn gọi tiểu nhị gác đêm, để hắn mang lên một bồn nước ấm cùng đổi ngọn nến khác.
Đợi hết thời gian khoảng một chén trà nhỏ tiểu nhị mới bưng lại một chậu nước ấm, dưới nách kẹp hai cây nến, đặt hết lên bàn: “Ban đêm thiếu người, để cô nương phải đợi lâu, có việc gì xin cứ phân phó cho tiểu nhân.”
Dương Mạc Tuyền nói lời đa tạ.
Thắp cây nến, Dương Mạc Tuyền không khỏi do dự, mẫu thân đã dạy nàng, chỉ có đêm động phòng hoa chúc mới được vén khăn đội đầu, lúc ấy mới có thể gặp mặt phu quân, nếu lúc này nhìn thì tựa hồ không hợp lễ cho lắm. Nghĩ lại mà nói, còn chưa bái đường đã ở chung phòng, không phải là càng không hợp lễ sao? Mắt thấy nước sắp nguội hết, cũng không để ý được nhiều như vậy, đưa tay nhúng ướt khăn mặt, đi tới bên giường.
Đây là phu quân nàng? Cùng với người trong phán đoán của nàng suốt dọc đường đi quả thực khác một trời một vực, ở trong tưởng tượng của nàng, hẳn phải là một tên hoàn khố (ăn chơi trác táng), vẻ mặt đầy lệ khí cùng tửu sắc mới đúng, mà người trên giường ngũ quan tinh xảo, mi mục thanh tú, hai gò má kiều diễm, tuy là nam tử lại sinh ra so với nữ tử còn yêu mĩ hơn.
Dương Mạc Tuyền vỗ nhẹ ngực một chút, thoáng yên lòng. Tuy nàng nói với Cửu nhi nhân phẩm quan trọng hơn vẻ bề ngoài, nhưng dù sao cũng là người về sau sớm chiều ở chung, nếu là khuôn mặt khiến người ta nhìn là thấy khó chịu thì những ngày về sau càng khó sống.
Từ cái trán, đến cái mũi, rồi xuống cằm, Dương Mạc Tuyền tận lực làm cho động tác của mình ôn nhu nhất có thể, sợ làm người đang ngủ bừng tỉnh. Lau rửa xong, kéo cái chăn định đắp cho nàng thì lại tình cờ liếc đến trước ngực, trường bào bạch sắc lại loang lổ một vệt rượu lớn, Dương Mạc Tuyền có phần do dự.
Lăng Tử Nhan xoay qua xoay lại, tựa hồ ngủ thực không thoải mái, mặc trường bào đầy mùi rượu, có thể thoải mái mới là lạ. Dương Mạc Tuyền thở dài một hơi, cũng không để ý đến điểm lễ tiết không quan trọng này, say đến như vậy, lúc tỉnh phỏng chừng cũng không nhớ rõ cái gì, cùng lắm thì nói là hạ nhân hầu hạ.
Chỉ nhẹ nhàng đυ.ng chạm, Dương Mạc Tuyền lập tức kinh hãi lui lại ba bước, thiếu chút nữa ngã vào bồn nước, nàng thân là nữ nhi, đương nhiên biết chỗ mềm mại kia có ý nghĩa gì, nhưng mà, như thế nào lại có khả năng này? Sao lại có thể có việc hoang đường như thế được?
Cởi bỏ sợi dây buộc tóc trên đầu Lăng Tử Nhan, mái tóc dài thả ra, làm nổi bật khuôn mặt càng thêm tuyệt mỹ, chặt đứt một tia vọng tưởng cuối cùng của Dương Mạc Tuyền.
Sau khi khϊếp sợ, Dương Mạc Tuyền không khỏi tức giận, nếu cảm thấy nàng thân phận thấp kém không xứng gả vào Lăng gia, vậy từ hôn cũng được, làm sao lại để cho một nữ tử nữ phẫn nam trang tới rước dâu? Đây không phải là làm nhục nàng sao?
Dưới cơn thịnh nộ, Dương Mạc Tuyền thực muốn lập tức thu thập y phục trở lại nhà mẫu thân, bất quá sau nhiều lần cân nhắc lại rốt cuộc không bước ra cửa phòng, cái gọi là nữ nhi gả đi như bát nước đã hắt đổ, nếu nàng đã lên kiệu hoa Lăng gia, vậy tức là đã trở thành người Lăng gia, sao có thể tái giá với người khác? Hằng ca ca khẳng định sẽ không ghét bỏ nàng, nhưng thêm mắm dặm muối, khó bảo toàn không bị người ta nói tam đạo tứ, như vậy chẳng những liên luỵ mẫu thân, còn có thể khiến cho phụ thân đã mất phải hổ thẹn. Mà có lẽ Lăng gia cũng có điều khó nói, dù sao đây cũng là do Hoàng Thượng tứ hôn, nếu truyền ra ngoài sẽ thành trọng tội, chắc không đáng vì nàng mà làm ra việc mạo hiểm như vậy chứ?
Nghĩ như thế Dương Mạc Tuyền mới chậm rãi bình ổn cơn tức giận trong lòng, nhìn người trên giường, lại không khỏi phiền muộn, vốn tưởng được gả cho một lang quân tuấn tú, không nghĩ tới chỉ là mừng vui nhất thời.
Ảo não trong chốc lát, phẫn nộ trong thoáng giây, u buồn trong khoảnh khắc, Dương Mạc Tuyền rốt cuộc nhịn không được mỏi mệt mà ghé vào bàn ngủ.
***
Lúc Lăng Tử Nhan tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, nhất thời còn không nhớ nổi đây là nơi nào, nhắm mắt suy tư thật lâu, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn thấy trên người vẫn là y phục mặc tối hôm qua, ngay cả vết rượu cũng vẫn còn, lúc này mới thoáng yên lòng. Nhìn quanh đánh giá một vòng cũng thấy không phải phòng ngồi uống rượu đêm qua, lại càng yên tâm, đến khi xuống giường mới phát hiện trong phòng còn có một người.
Mi không hoạ mà như vẽ, môi không tô lại vẫn thắm hồng, dung mạo thanh nhã siêu phàm thoát tục, chỉ có thể dùng “thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” (1) để hình dung. Tuy rằng tóc mây có chút tán loạn nhưng lại sinh ra một phen tư vị, chỉ là mày nhíu lại, hình như có tâm sự.
Lăng Tử Nhan lập tức đoán ra thân phận người này, trong lòng thầm than, thì ra tẩu tẩu xinh đẹp như vậy! Nhất thời mải ngắm nhìn đến ngây ngốc, ngay cả khi Dương Mạc Tuyền tỉnh lại cũng không biết.
Dương Mạc Tuyền đứng dậy, sửa lại mái tóc một chút, lạnh lùng nói: “Tiểu Vương gia vô lễ.”
Lăng Tử Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần, nháy mắt trong đầu hiện lên vài ý niệm, đêm qua nàng uống say khướt, đáng lẽ đại tẩu hẳn phải biết thân phận nữ nhi của nàng, nhưng y phục trên người nàng chưa cởi, thần sắc đại tẩu cũng không có gì kì lạ, vẫn gọi nàng là tiểu Vương gia, tựa hồ cũng không biết chân tướng. Không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh của Anh Tuấn: “Thiếu gia, thiếu nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, thỉnh dậy rửa mặt chải đầu đi!”
Mỗi người trong lòng đều biết rõ ràng, lại đều ở trước mặt tỏ vẻ dường như không có việc gì, dù sao đến Lăng vương phủ hết thảy chân tướng cũng sẽ rõ ràng, không cần nhất thời nóng lòng mà làm hỏng không khí hài hoà trên đường đi.
Dùng xong đồ ăn sáng, đội ngũ đón dâu liền khua chiêng gõ trống lên đường.
Mới đi được một đoạn, Lăng Tử Nhan liền cảm thấy nhàm chán, vùng hoang vu dã ngoại, ngoài đồng cỏ thì cũng là cây cối, chẳng có thứ gì đáng xem, nhất thời không kiên nhẫn nổi, đột nhiên nhớ tới lời Dương Mạc Tuyền lúc sáng châm chọc khıêυ khí©h nói nàng vô lễ, lập tức nổi lên ngoan tâm, nghĩ muốn đùa giỡn đại tẩu một chút, dù sao cũng đang nhàn rỗi.
Lăng Tử Nhan cho ngựa đi chậm lại, song song cùng kiệu hoa, gõ cửa sổ một chút, nói: “Nương tử sáng sớm nói ta vô lễ, tuy rằng nàng ở cùng ta một đêm, nhưng tướng công ta hình như cũng không có vô lễ với nương tử a?”
Đội ngũ đón dâu ngoại trừ Anh Tuấn cùng Tiêu Sái và vài tuỳ tùng Lăng phủ, mấy ngoại nhân đánh chiêng gõ chống thổi kèn hay phu kiệu đều không biết Lăng Tử Nhan là Tử Nhan Quận chúa, giống như mấy vị đại quan cao quý không phải lão bách tính tầm thường có thể nhìn thấy, mặc dù có thể đã gặp được trên đường. Nhưng Lăng Tử Nhan cùng Lăng Tử Hạo là huynh muội, trưởng thành vẻ ngoài cũng tương tự, giờ Lăng Tử Nhan đóng vai tân lang, ai có thể nhận ra? Cho nên nghe được tân lang cùng tân nương nói như vậy, đều lộ ra vẻ hiểu ý cười, người tuổi nhỏ còn trực tiếp cười trộm ra tiếng, tưởng bọn họ phu thê ân ái, không đợi được đến lúc bái đường đã động phòng trước, cái gọi là vô lễ vừa nói cũng bất quá chỉ là liếc mắt đưa tình mà thôi.
Nếu hôm qua Lăng Tử Nhan nói vậy, Dương Mạc Tuyền sẽ cho rằng nàng ngả ngớn vô lễ, nhưng sau khi biết thân phận nữ nhi của nàng, tự nhiên biết Lăng Tử Nhan ra đây tranh cãi với nàng, còn nói trước mặt nhiều người như vậy là muốn cố ý khiến người khác hiểu lầm.
Dương Mạc Tuyền cũng không giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta nghĩ tiểu Vương gia hiểu lầm ý ta rồi, ta nói ‘lễ’ ở đây không phải là ‘lễ’ trong ‘lễ phép’, mà là ‘lễ’ trong ‘lễ nghi’. Sắp tới đại hôn, tân lang lại bỏ mặc tân nương đi uống hoa tửu (đi thanh lâu uống rượu), không biết là Vương phủ trước nay tác phong như vậy, hay vẫn là do tiểu Vương gia không hiểu lễ nghi?”
Nói như thế, chẳng những bóc trần được lời Lăng Tử Nhan, hoàn báo cừu oán mình bị lừa gạt, còn khiến Lăng Vương bị người ta trào phúng. Mặc kệ có phải lỗi của Lăng Tử Nhan hay không, Lăng Vương đều phải chịu trách nhiệm với việc vô phương dạy con này, Dương Mạc Tuyền ngay cả nửa phần mặt mũi cũng không thèm chừa lại cho Lăng Tử Nhan.
Mọi người một bộ biểu tình thoáng như hiểu ra, hiển nhiên là tin lời Dương Mạc Tuyền.
Lăng Tử Nhan căn bản là lấy đá tự đập vào chân mình, tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng,lại một lần nữa được kiến thức miệng lưỡi sắc bén của đại tẩu, kết quả ngay cả nửa điểm tiện nghi cũng chưa chiếm được, bất quá nàng cũng không phải một người dễ dàng chịu thua, cười ha ha che lấp đi nỗi xấu hổ: “Cái gọi là nhân bất phong lưu uổng thiếu niên (2), ta nghĩ nương tử hẳn sẽ không để ý đi?”
“Phong lưu mà không hạ lưu mới tốt!” Dương Mạc Tuyền vẫn như cũ một đao chặn họng. Cơn tức giận tối qua thật vất vả mới bình ổn, giờ bị Lăng Tử Nhan nói mấy câu lại kích ra, nói chuyện tự nhiên không chút khách khí.
“Ngươi!” Lăng Tử Nhan phẫn nộ, hung hăng đá vào bụng tuấn mã, chạy vội đi.
Tuy rằng hai người đối chọi gay gắt, như thể có cừu oán, nhưng trong mắt ngoại nhân lại chỉ bất quá là Quận Vương phi đang ăn dấm chua (3), đôi phu thê tương ái cãi nhau mà thôi.
Cũng vì Lăng Tử Nhan tăng tốc độ nên đội ngũ đón dâu mới tới Tô Châu kịp trước giờ Thân, Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thang ngóng đến cổ sắp dài cả ra, chỉ sợ trên đường xảy ra chuyện gì sai lầm.
Kiệu hoa dừng trước cửa, Lăng Tử Nhan xuống ngựa đi vào ân cần hỏi thăm phụ mẫu, đơn giản thuật lại vài câu về hành trình hai ngày, đương nhiên chuyện đi uống hoa tửu cùng đánh người tự dưng gạt ra.
Tuy Lăng Tử Hạo đã bị nâng ra, nhưng hắn gãy chân như thế làm sao đá cửa kiệu được, đành phải lại nhờ Quận chúa muội muội lại vất vả một phen.
Thừa lúc phụ thân cùng nương không chú ý, Lăng Tử Hạo lặng lẽ gọi Lăng Tử Nhan đến hỏi xem tân nương là xấu hay đẹp.
Lăng Tử Nhan tức giận suốt hai ngày, đầy một bụng hoả, thế nào còn có thể nói lời gì hay, tức tối nói: “Xấu chết được!”
Lăng Tử Hạo vốn đã không ôm hy vọng, giờ nghe muội muội nói thế liền hoàn toàn tuyệt vọng.
Thành thân vốn nhiều lễ nghi phiền phức, Lăng gia lại là Vương phủ, quy củ càng nhiều, đá kiệu hoa, bước qua chậu than, còn muốn tân lang cõng tân nương đi qua từng cửa Lăng phủ, may mà Lăng Tử Nhan từ nhỏ đã theo phụ thân học võ, có công phu trụ cột, bằng không cõng Dương Mạc Tuyền đi nhiều như vậy không mệt chết mới là lạ.
Thật vất vả mới đến đại sảnh, Lăng Tử Nhan mệt đến không thở nổi, vốn nghĩ thay ca ca đón dâu là một trò đùa vui lắm, kết quả thiếu chút nữa lấy cái mạng ra bồi, âm thầm thề không bao giờ có lần sau nữa.
Lăng Tử Nhan đang kéo tấm thân mỏi mệt chuẩn bị bị trở về phòng lại bị Từ Liễu Thanh túm lại, cùng nàng thì thầm: “Nhan nhi, con thay đại ca bái đường luôn đi!”
Lăng Tử Nhan thét lên một tiếng kinh hãi: “A!” chưa kịp nói lời nào đã bị Từ Liễu Thanh che miệng lại: “Đừng cả kinh mà doạ đại tẩu ngươi, nương cũng không có biện pháp, vừa rồi miệng vết thương của đại ca ngươi đột nhiên tái phát, lại ngất rồi, căn bản không có cách nào bái đường, ngươi tổng không thể để nương ôm con gà đến bái đường thành thân với đại tẩu ngươi chứ?”
“Như vậy mới tốt a, ai bảo nàng khó ưa như vậy!” Lăng Tử Nhan vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ, bất quá rốt cuộc không thể cự tuyệt, đành cắn răng: “Bái thì bái!”
_ Hết chương 5_
(1) Thanh thuỷ xuất phù dung
Thiên nhiên khứ điêu sức
(Lý Bạch)
(Hoa sen mọc lên từ nước trong
Thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công) => Ý nghĩa: Cái gì tự nhiên vẫn là đẹp nhất
(2) nhân bất phong lưu uổng thiếu niên: Người không trăng hoa phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ.
(3) Ăn dấm chua: ghen
Sự tích: Danh tướng Phòng Huyền Linh đời Đường được Đường Thái tông Lý Thế Dân trọng dụng, nhưng lại có tính sợ vợ nổi tiếng. Một ngày Thái Tông cùng mấy vị khai quốc công thần mở yến, Phòng Huyền Linh say rượu, bị trêu chọc chịu không nổi, vỗ ngực tuyên bố ta đây đâu có sợ phu nhân, Thái Tông thừa lúc rượu vui, ban tặng Phòng Huyền Linh hai mỹ nhân. Huyền Linh không ngờ bị thiên tử xỏ mũi, bất đắc dĩ nhận lấy hai người, tưởng tượng đến vẻ mặt phu nhân đầy trời lửa giận, lo lắng không biết làm sao. Úy Trì Kính Đức một bên khuyên nhủ, nói phu nhân có hung dữ đến mấy cũng không dám trái ý hoàng thượng, Phòng Huyền Linh mới an tâm một chút dẫn hai mỹ nữ về nhà.
Ai dè, phu nhân đâu có nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy Phòng Huyền Linh dẫn theo hai tiểu thϊếp non tơ, nõn nà xinh đẹp về nhà, lập tức bạo phát lôi đình, hét lớn mắng chửi, thiếu chút ra tay đánh đập. Huyền Linh thấy không ổn rồi, đành đem mỹ nhân đuổi ra. Lý Thế Dân biết chuyện, muốn trị tể tướng phu nhân một trận, lập tức triệu Phòng Huyền Linh cùng phu nhân vào cung vấn tội.
Vợ chồng hai người đến nơi, chỉ thấy Đường Thái Tông trỏ hai vị mỹ nữ cùng một bình “rượu độc” nói, cho Phòng phu nhân lựa chọn, một là nhận lấy hai vị mỹ nữ, hai là chịu tội kháng chỉ uống rượu độc tự vẫn. Phòng Huyền Linh biết lão bà tính tình mạnh mẽ, sợ nàng chọn độc tửu, vội quỳ xuống cầu xin. Lý Thế Dân quát mắng: “ngươi thân là tể tướng đương triều, dám nghịch chỉ kháng mệnh, còn không mau lui xuống cho ta”.
Phòng phu nhân thấy chuyện đến nước này, nhìn dung nhan hai mỹ nữ, biết mình tuổi lớn sắc không còn như xưa, nếu hai nữ vào phủ, chính mình chỉ sợ sớm muộn cũng kháng mệnh làm ra chuyện xấu, hoặc tức giận mà chết, chi bằng sớm chọn rượu độc giải thoát. Không đợi Thái Tông giục giã, Phòng phu nhân đã cầm bình rượu độc, một hơi uống cạn. Phòng Huyền Linh sợ đến nước mắt vòng quanh, ôm lão bà khóc lóc. Quần thần nhất thời cười lớn, thì ra trong bình không phải là rượu độc, mà là dấm. Đường Thái Tông cảm khái không thôi, thu hồi thánh chỉ. Từ đó “ăn dấm chua” trở thành câu cửa miệng chỉ chuyện nữ nhân ghen ghét.
(nguồn: truyện “Ngã vị Trụ vương chi ngạo khiếu Phong thần”)
(3) Mọi ng tham khảo thêm về Văn hoá hôn lễ TQ ở đây nhé, đến khổ, tìm thấy mỗi cái này, k đầy đủ lắm =.=”: https://thvl.vn/?p=34308&doing_wp_cron