- 🏠 Home
- Cận Đại
- Lịch Sử
- Đại Thời Đại 1958
- Chương 65: Hai kẻ diễn xiếc khỉ
Đại Thời Đại 1958
Chương 65: Hai kẻ diễn xiếc khỉ
“Kỳ thực ấn tượng của tôi về nước Mỹ là rất tốt!” Serov vô liêm sỉ tâng bốc: “Bắt đầu từ khi làm thành viên khối Hiệp ước, can thiệp vào Cách mạng tháng Mười, cho tới chiến tranh Triều Tiên vừa mới kết thúc một năm trước, nước Mỹ tung hoành ngang dọc, những nơi đi qua không đâu không đem theo vẻ đẹp bạo lực ẩn chứa trong mạch máu loài người! Thế giới này không thể không có người lãnh đạo, nước Mỹ sát phạt quyết đoán không nghi ngờ gì, nhất định phải lãnh đạo thế giới. Đương nhiên, nước Mỹ cách xa hai đại dương, gần như là nằm nhìn mà chiến thắng hai lần đại chiến thế giới. Chúng ta không thể phủ nhận, khi nước Mỹ bắt nạt một số quốc gia lạc hậu, luôn có thể biểu hiện ra sức chiến đấu hơn người của mình! Thể hiện rõ ràng cho chúng ta thấy, thế nào gọi là trang bị hậu cần hạng nhất, sĩ khí hạng hai, sức chiến đấu hạng bét!”
Serov cầm loa phóng thanh gào loạn, hoàn toàn không cân nhắc tới cảm thụ của công dân Mỹ. Là một đại sứ, Smith có sự hàm dưỡng tốt đẹp, vượt xa kẻ xuất thân từ Bộ Nội vụ như Serov, đứng trước đối thủ chỉ có hai mươi mấy tuổi, ông ta vẫn luôn duy trì được phong độ cần thiết, nhưng trước những lời móc mỉa rõ rành rành của Serov, cho dù là Smith cũng không thể bình tĩnh được, “Đại sứ Serov, là doanh trại của thế giới tự do, không ai có thể phủ nhận cống hiến của nước Mỹ, hơn nữa quân đội Mỹ cũng giành được thắng lợi huy hoàng trên khắp các chiến tuyến! Rất khó tưởng tượng nổi, thế giới không có nước Mỹ, Thế chiến thứ hai sẽ có kết quả như thế nào!”
“Chủ nghĩa ngoại lệ Mỹ à? Thế giới không có nước Mỹ, Thế chiến thứ hai căn bản sẽ không bùng nổ, đó chính là kết quả!” Serov ra vẻ như vô cùng đồng tình, nói: “Nước Đức sau Thế chiến thứ nhất nhanh chóng một lần nữa quật khởi, còn phải cảm tạ sự ủng hộ mạnh mẽ của tư bản Mỹ. Người Đức chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lại vũ trang được cho mấy triệu quân đội, toàn bộ châu Âu chồng chất vết thương, thành công tạo dựng cơ sở để nước Mỹ giành được quyền lãnh đạo thế giới.
Chủ nghĩa ngoại lệ Mỹ, cho rằng xã hội nước Mỹ là “độc nhất vô nhị”, bao gồm độ tán đồng quốc gia, chế độ tôn giáo, kết cấu và truyền thống chính trị, cũng với các đặc điểm khác.
Theo góc nhìn của Serov, điều này rất nực cười, mỗi một quốc gia đều là khác biệt, chỉ cần có ý đi tìm là sẽ tìm được điểm bất đồng, là quốc gia xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên thế giới, phải chăng là có thể ra một chủ nghĩa ngoại lệ Liên Xô? Quốc gia dân số đông nhất thế giới, phải chăng là có thể ra một chủ nghĩa ngoại lệ Trung Quốc? Nước Anh từng đi thực dân toàn thế giới, cũng nên có một chủ nghĩa ngoại lệ Anh. Ngoại lệ gì gì đó, chẳng qua chỉ là thể hiện của thực lực, Serov là đại sứ Liên Xô liền dám công khai phản bác đại sứ Mỹ, các quốc gia khác thì không có năng lực như vậy.
“Nguyên nhân gây ra Thế chiến thứ hai rối rắm phức tạp, nhưng lời đại sứ Serov vừa mới nói, tôi phải chăng có thể hiểu là sự phỉ báng đối với chính phủ nước Mỹ?” Smith phản kích sắc bén, “Là đại sứ của một quốc gia, hy vọng anh Serov chú ý hình tượng bản thân.”
Đối với lời của Smith, Serov cực kỳ kinh ngạc, là đại sứ một nước, ông còn có thể chạy ra quảng trường làm diễn thuyết, nhưng lại bảo tôi phải chú ý hình tượng. Với hành vi vô liêm sỉ này, Serov chỉ có thể nói, nó thể hiện rõ ràng vẻ đẹp của một người đàn ông, đẹp nhất là lúc không cần liêm sỉ, là sức cuốn hút của một viên chức ngoại giao. Serov là tay mơ mới vào nghề, còn cần tiếp tục học tập.
“Chính phủ nước Mỹ? Nước Mỹ vậy mà cũng có cơ quan gọi là chính phủ, tôi còn cho rằng ở một đất nước tự do căn bản không cần thứ như chính phủ tồn tại chứ!” Serov thao thao bất tuyệt, coi như hoàn toàn không nghe thấy lời Smith phản kích, “Là một đất nước tự do, là quốc gia hy vọng của loài người, vậy mà vẫn còn sự tồn tại của thứ tà ác như chính phủ, quả thực là làm đau đớn trái tim của những người hướng tới hy vọng!”
Quảng trường không biết tên này hôm nay đã được định sẵn để phát huy ánh sáng của bản thân, hai quốc gia mạnh nhất thế giới, người đứng đầu của phe tư bản chủ nghĩa và phe xã hội chủ nghĩa, đại sứ hai nước ở trên đường phố Italia triển khai một cuộc đọ sức mới mẻ, khác thường. Quảng trường chỉ có thể chứa được vài nghìn người giờ đã có gần vạn người ùa vào, trong mắt Serov, điều này ngoài chứng minh người Ý thích xem náo nhiệt không thích làm việc ra thì chẳng chứng minh được điều gì cả.
“Chính phủ đương nhiên là có tính tất yếu duy trì trật tự!” Smith đơn giản là bó tay với tư duy nhỏy cóc của Serov rồi, mỗi khi trả lời một câu hổi là lại nảy sinh ra một câu hỏi tiếp bắt ông ta phải giải đáp, tên đại sứ Liên Xô này sao lại lắm câu hỏi như vậy.
“Đồng chí Smith, xin chú ý từ ngữ của mình, cái hành vi cổ xúy cho đại chính phủ này của ông, tôi muốn hỏi một câu là, ông làm như vậy, các tập đoàn lớn ở nước Mỹ các ông có biết không?” Serov hỏi xong, móc trong túi áo vest ra một chai sữa bò nhỏ, ngay trước mặt cả vạn người, ừng ực uống cạn, quẹt tay lau miệng, tiếp tục chuẩn bị cho hiệp tiếp theo.
Serov hiểu sâu lý luận chiến tranh lâu dài, sớm đã chuẩn bị sẵn sằn, so sánh tương quan thực lực địch ta, rõ ràng là Serov chiếm thượng phong, nhiệt độ Italia ngày tháng bảy, hắn không tin một ông già có thể chịu đựng được lâu. Chỉ cần Smith không đi, Serov hôm nay liền ỳ lại ở đây, trừ phi Smith chuẩn bị dùng nắm đấm với hắn. Chỉ là tính đến tuổi tác của ngài đại sứ này, Serov hoàn toàn không hoài nghi, cho dù mình một tay đút túi quần cũng có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
“Nước Mỹ ít nhất là có sự khoan dung, trong xã hội của chúng tôi không tồn tại đa số im lặng (1)!” Smith cảm thấy tên đại sứ Liên Xô này thật sự là quá khó dây. Trong vài lần gặp ít hỏi giữa hai bên, ấn tượng Serov tạo cho Smith là một người trầm mặc ít nói, ngoài một số hoàn cảnh quan trọng ra thì không thấy hắn có động tác gì, chẳng ngờ lần này vừa xuất hiện đã khiến mình chật vật không chịu nổi.
Nếu Serov biết cách nhìn của vị đồng nghiệp người Mỹ này với mình thì chắc chắn sẽ cười to ba tiếng, ta đây rõ ràng là không thèm để ý tới lão già nhà ông thôi, tưởng bở cái gì?
“Mỗi cá nhân không cần biết mục đích của người đó là gì, muốn thay đổi cuộc sống thì bắt buộc phải bỏ ra hành động. Mỗi ngày cần cù công tác, nhận được thù lao xứng đáng của mình, đó chính là đại đa số mọi người. Những người dân Italia trên quảng trường, các vị hôm nay tới nghe vị đại sứ này diễn thuyết sẽ chẳng hề thay đổi vận mệnh của mình, mà phải là sau khi giải tán, trở về công việc bình thường, kiếm lấy thu hoạch của một ngày vất vả hôm nay! Cho nên mới nói, đại đa số mọi người là im lặng, không có cái gọi là đa số im lặng! Nếu như cảm thấy tôi nói đúng, tôi hy vọng nhân dân đưa ra lựa chọn chính xác, cho một tràng pháo tay!” Serov lần này hoàn toàn không phải ngụy biện, chỉ cần có đầu óc bình thường sẽ biết những gì Serov nói đều là sự thật
Serov dám đánh cược, khi mình ca ngợi lao động, chắc chắn sẽ nhận được sự hưởng ứng, cho dù là một kẻ ham ăn lười làm cũng tuyệt đối không dám tuyên dương, chỉ có thể thuận theo số đông cùng nhau vỗ tay. Quả nhiên, dân chúng trên quảng trưởng nổ ra một tràng pháo tay vang dội, kèm theo mấy tiếng hô hào tán dương lẻ tẻ.
Nếu nói có bao nhiêu người tán đồng lời Serov nói thì thật cũng không biết được, có lẽ trong lòng rất nhiều dân chúng phía dưới coi đây như đi xem một cuộc biểu diễn hiếm thấy, chỉ là hai người biểu diễn là đại sứ của hai quốc gia mạnh nhất thế giới, hoàn toàn không khác gì hai tên làm xiếc khỉ.
Chú thích:
“Chủ nghĩa ngoại lệ” hay “Chủ nghĩa ưu việt Mỹ”
tin rằng nước Mỹ một quốc gia có nguồn gốc, tiến trình lịch sử, văn hóa giáo dục “độc nhất vô nhị”, có thể chế tôn giáo và chính sách xuất sắc, do đó không một quốc gia nào có thể so sánh được với Mỹ
Đa số im lặng là một nhóm lớn những người không xác định trong một quốc gia hoặc một nhóm người không công khai ý kiến của họ. Thường dùng để ám chỉ những thông tin được tuyên truyền qua chính phủ, báo chí, truyền thông tư nhân chỉ là ý kiến thiểu số, đại diện cho tầng lớp thống trị, đa số tầng lớp bình dân thường giữ im lặng, không phát biểu ý kiến do không đủ điều kiện phát biểu hoặc bị áp chế không thể phát biểu.
- 🏠 Home
- Cận Đại
- Lịch Sử
- Đại Thời Đại 1958
- Chương 65: Hai kẻ diễn xiếc khỉ